Những giọt mưa sao mà thưa thớt, tý tách, nhỏ giọt.
Những luồng gió run rẩy, đẩy đưa những chiếc lá rơi rụng dưới mặt đường. Sao mà những giọt mưa và những cơn gió trời đông lại đủ làm cho ai đó chạnh lòng và mắt vương buồn nhớ?
Ngồi một mình trong quán cà phê đầu một con phố nhỏ ngắm người qua lại và thấy mình chơi vơi nỗi nhớ ngày đông. Thèm một hơi ấm bàn tay, thèm được nghe lại một khúc ca trong quá khứ và bất chợt nhận ra lòng mình vẫn chưa cằn cỗi khi vẫn còn đó cảm giác nao lòng khi trời đất đổi thay. Văng vẳng đâu đây những ca từ quen thuộc ngày xưa:
"Con đường mùa đông hàng cây lá đổ
Đôi khi ta thèm lang thang như gió..
Dường như ai đi ngang cửa,
Gió mùa đông bắc se lòng..."
Những câu,từ dđưa ta trở lại ngày xưa ấy...!Thks Hoang Truc.
Trả lờiXóaHello! Chào Trúc!
Trả lờiXóaVui vì gặp nhau ở xứ Blogspot này! :-)
Thôi đành ru lòng mình vậy
Trả lờiXóaVờ như mùa đông đã về...
ХОЛОДНОЕ ОДИНОЧЕСТВО СРЕДИ СУЕТЫ ЖИЗНИ....
Trả lờiXóa...
Trả lờiXóaTa ủ kín mùa Đông trong ngực
Mang vào đánh thức Tầm xuân
Nắng Sài gòn làm Đông tan mất
Chỉ còn sót lại mùa Bâng khuâng .
...
Trả lờiXóaThế mới biết con người cô đơn . Cứ Mùa đông giá lạnh , gió lạnh run rẩy lại cần một hơi ấm ...
Chống lạnh với trời có áo phông áo gió
Chống lạnh trong lòng , lại nhờ cậy đến tình yêu
Chỉ là nỗi nhớ mùa đông thôi mà
XóaYêu mùa đông, khi người ta cần lắm một bàn tay sưởi ấm.
Trả lờiXóa