&
Chiều tĩnh lặng một mình ai lẻ bóng
Bồng bềnh trôi mây trắng phía trời xa
Gió du dương gợi nhớ những lời ca
Một thời yêu rất xa trong cõi nhớ
Tiếng đàn vương nghẹn ngào như hơi thở
Tiếng lòng ai thổn thức chơi vơi
Lỗi nhịp rồi sao có thể đàn ơi
Lời ca xưa rơi chốn nào chẳng biết
Thôi cũng đành nhân sinh ơi một kiếp
Tủi phận mình mỏng nhẹ tình rơi
Cung đàn ai nỡ bẻ đôi
Để buồn vương vấn cuối trời lang thang ...
Hoàng Trúc
27/3/2014
Bồng bềnh trôi mây trắng phía trời xa
Gió du dương gợi nhớ những lời ca
Một thời yêu rất xa trong cõi nhớ
Tiếng đàn vương nghẹn ngào như hơi thở
Tiếng lòng ai thổn thức chơi vơi
Lỗi nhịp rồi sao có thể đàn ơi
Lời ca xưa rơi chốn nào chẳng biết
Thôi cũng đành nhân sinh ơi một kiếp
Tủi phận mình mỏng nhẹ tình rơi
Cung đàn ai nỡ bẻ đôi
Để buồn vương vấn cuối trời lang thang ...
Hoàng Trúc
27/3/2014
Ai cũng có một thời để nhớ. Thơ của bạn rất hay
Trả lờiXóaẢnh đẹp, thơ hay ,nhưng tình đơn chiếc,lẻ bóng cô đơn thiếu phụ đi trong chiều hoàng hôn,phía trước đường không biết có ai không, xa xa vang vọng tiếng đàn.Tâm trạng quá chị HT ơi.
Trả lờiXóaMột mình
Trả lờiXóamột bóng
một chiều thương
Lặng lẽ
bước chân
thấy vấn vương
Con đường
phía trước
còn xa lắm
Chẳng biết
có ai
đợi cuối đường
Một Mình thật hay chị Hoang Truc ơi !
Trả lờiXóa