Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2014

HÀNG ME SÀI GÒN


HÀNG ME SÀI GÒN




  Mới đấy mà tôi đã rời Hà Nội gần hai mươi năm để trở thành cư dân của thành phố Sài Gòn đầy nắng. Ngày ra đi tôi để lại sau lưng cả khung trời với biết bao kỷ niệm về tuổi thơ, về những khu phố cổ sầm uất với những mái ngói lô xô, với những con đường rợp lá thu bay đã đi vào những câu thơ, bài hát... Mang theo hành trang cho riêng mình chỉ còn là những hoài niệm buồn vui mỗi khi chợt nhớ về Hà Nội.

 Cứ nghĩ mình chẳng còn gì để nhớ ở nơi này khi hàng ngày cuộc sống ồn ào vẫn lặng lẽ trôi.. thì bất chợt một ngày tôi nhận ra rằng Sài Gòn thật đẹp với những hàng me mùa thay lá. Làm việc ở Lầu 9 của một cao ốc cũ gần Công viên Tao Đàn, tôi có thói quen giải trí giữa giờ bằng cách ra ban công đứng nhìn xuống hàng me dọc con đường Nguyễn Du và bàng hoàng khi thấy hàng me xanh màu quyến rũ và mềm mại như một dải lụa đào 

  Nếu bạn thầm yêu Hà Nội với hoa sữa đường Nguyễn Du, hàng sấu đường Trần Hưng Đạo, thì nơi đây là những con đường rợp lá me bay; “những cây me vui, những cây me rắn mắc, thỉnh thoảng, sau mỗi trận mưa lại đánh rơi xuống áo đẹp của ai những giọt nước làm cho ai nhăn mày…


  Hơn 300 năm tuổi, Sài Gòn vẫn phảng phất nét duyên thầm có từ thời Pháp với những con đường rợp bóng me xanh. Nghe kể rằng “Vào thời các đô đốc” (au temps des Amiraux) – như người Pháp ở Nam Kỳ xưa thường nói, nghĩa là vào những năm đầu 1863-1865 khi Sài Gòn vừa bị đánh chiếm và còn nằm dưới quyền cai trị của các đô đốc, thì Hải quân Pháp đã bắt đầu cho trồng hàng loạt cây me ven các đường sá, tuy lúc ấy đường phố vẫn chưa có vỉa hè (khoảng năm 1873 mới làm các vỉa hè). “Những cây me của các đô đốc”– có người gọi như vậy – đã chứng kiến và đánh dấu những năm tháng đầu tiên của nhà cầm quyền thực dân trên đất Việt Nam cách đây hơn một thế kỷ và đến giờ vẫn còn in bóng mát trên nhiều đường phố Sài Gòn.
  Nhưng vẫn thấm mát trong tôi và gây ấn tượng nhiều nhất có lẽ là những hàng me trên đường Nguyễn Du, đường Đồng Khởi. Những hàng me bầu bạn của người đi bộ về trưa, những hàng me tò mò dòm vào các cửa sổ tư gia, gởi vào đó những lá nhỏ li ti trên tóc cô gái bé, những hàng me tàn xanh sậm quyến luyến những triếng dương cầm của ai trong vài cửa sổ vọng ra...
 Những lúc có thể tôi vẫn muốn đi thật chậm trên con đường này để hít thở bầu không khí trong lành qua những tán me xanh, lắng nghe tiếng chim sâu lích rích và cảm nhận thời gian như trôi chầm chậm giữa dòng đời xuôi ngược. Chính những hàng me đã giữ cho thành phố dáng xưa, hồn cổ và lòng sầu xứ quê của những kẻ lạc loài vào đô thị Sàigòn cũng được dịu đi phần nào khi nhìn những hàng me ngả màu rồi lại thắm màu.
 Tôi yêu Sài Gòn vì những hàng me, những cây me ngủ chiều..

2 nhận xét:

  1. Dung Duong Thi Kim FBlúc 12:11 7 tháng 6, 2014

    Hoang Truc oi, minh chua mot lan dat chan den Sai gon, vay ma minh cung it nhieu cam nhan duoc no qua con duong me xanh cua ban roi day .

    Trả lờiXóa
  2. Con duong la me nay minh cung yeu no da gan bo mot thoi minh da di qua ...

    Trả lờiXóa

Nhật ký Hoàng Trúc hoan nghênh những lời góp chân thành, đọc giả có thể dùng tài khoản Google để xuất bản nhận xét của mình, nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc Video vào Phần nhận xét bằng cách lấy URL của ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment. Xin cám ơn.