Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014

Người đi


Người đi bỏ mặc nơi này
Hoa không ai ngắm, cỏ cây úa tàn
Người đi bỏ lại cung đàn
Vấn vương câu hát tím ngàn câu thơ
Mình ta lòng dạ ngẩn ngơ
Bơ vơ ánh mắt, trăng thưa chạnh lòng
Chơi vơi một chén rượu nồng
Ta ru ta giấc mộng cùng trời mây..

Hoang Truc
6/2014

Thứ Ba, 24 tháng 6, 2014

THƯƠNG THẦM




"Yêu nhau đứng ở đằng xa
Con mắt liếc lại bằng ba đứng gần.."


THƯƠNG THẦM

Đứng ở đằng xa 
đắm chìm theo câu hát
Miếng trầu têm cánh phượng cầm tay
Dưới trăng thanh
ánh đèn thắm cỏ cây
Miếng trầu cay thơm nồng câu hát cũ
Phận tơ hồng trời xe đâu chẳng rõ
Lặng lẽ anh nhìn
trầu xanh em trao

GIẤC MƠ ĐÊM




Đêm dần trôi
Mang theo nỗi nhớ anh xa vời
Mơ về phía cuối trời 
Nơi những đám mây bồng bềnh trôi 
Khúc tình ca có lời của gió khẽ buông lơi
Cung đàn thương nhớ đầy vơi
Em một mình trong đêm tối
Mùa Đông lạnh lòng nhức nhối
Bao nỗi nhớ chợt về

Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014

NHỚ NGƯỜI DƯNG



Có những đêm nằm cạnh chồng tôi
Mà tôi cứ nhớ người xa xôi
Không ăn không ngủ và tôi ước
Không phải chồng mình ở bên tôi

DẤU YÊU MÀU TÍM



Khi em mười tám 
tuổi mộng mơ

Bước vào đời
ngây thơ
muốn làm người lớn

Thế giới bao quanh
đẹp tươi
lạ lẫm

Sắc xuân ngời
đôi mắt biếc
nghiêng soi

Chủ Nhật, 15 tháng 6, 2014

CÁNH HOA RƠI



Nhìn thấy hoa tàn mà lòng quay quắt... Chả nỡ vứt bỏ. Thôi thì xếp hình trái tim nhỏ cho hoa đỡ tủi phận mình...

CÁNH HOA RƠI

Xót xa nhặt cánh hoa rơi
Thương hoa rũ héo một đời hồng nhan
Thương mình một kiếp đa đoan
Đâu còn nhựa sống dâng tràn làn da

Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

BÓI HOA





Có một chiều lang thang trên đồng hoa cúc dại
Ta gặp em bông hoa nhỏ ngày xưa
Sắc trắng trinh nguyên em đón gió đung đưa
Mênh mang trong nắng chiều buông nhẹ
Gợi lại kỷ niệm xưa khi ta còn bé
Chơi trò con trẻ bói hoa 

Thứ Tư, 11 tháng 6, 2014

NHÀ KHÔNG CÓ CON TRAI




Hoàng Trúc viết bài thơ này sau khi xem bộ phim về số phận bi đát của người đàn bà không sinh được con trai để nối dõi tông đường và cám cảnh cùng những người phụ nữ khác ... Bài thơ này Hoàng Trúc dành tặng cho các bạn - những người chỉ sinh toàn con gái

NHÀ KHÔNG CÓ CON TRAI

Nhà không có con trai
Áp lực hàng ngày
dồn lên đôi vai
trĩu nặng
Từ phía xóm làng
họ hàng, danh gia, dòng tộc
Những lời chì chiết sâu cay
Mẹ chồng tôi đay nghiến suốt ngày
Trách mắng tôi là người vô phước
Nước mắt đêm thâu


Thứ Ba, 10 tháng 6, 2014

Hoa Mộc


Hoa Mộc vườn Chùa thơm lắm cả nhà ạ. Thật lạ lùng và thật dễ chịu.
Hoa Mộc tuy nhỏ mà hương lại thơm khiến lòng người khó cưỡng lại. Không thơm kiểu nồng mà dịu dịu, lại thơm lâu, thơm dai. Hoa màu trắng, nhỏ như sự khiêm tốn đến mức không còn hiện hữu giữa cuộc đời thế mà lại được con người ta biết đến bởi hương thơm. Một chụm nhỏ hoa vừa nở cũng đủ để chủ nhân nhận ra sự hiện diện của nó. Chính vì hương thơm đặc trưng đó mà nó là một trong những thứ hoa quý dùng để ướp trà.
Thảo nào mà các cụ nhà mỉnh thích ướp trà với hoa Mộc...


Thứ Hai, 9 tháng 6, 2014

NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG




   Những giọt mưa sao mà thưa thớt, tý tách, nhỏ giọt.
Những luồng gió run rẩy, đẩy đưa những chiếc lá rơi rụng dưới mặt đường. Sao mà những giọt mưa và những cơn gió trời đông lại đủ làm cho ai đó chạnh lòng và mắt vương buồn nhớ?

GIÁNG SINH BUỒN





"Một gói quà nhỏ đêm Giáng Sinh
Gửi người bạn mến đợi bình minh
Thời gian ơi đọng thêm đôi chút
Để bạn cùng tôi ấm áp tình...”



GIÁNG SINH BUỒN

Khi anh nói yêu em
Ngoài kia trắng trời tuyết phủ
Ngọn nến lung linh thắp mình cháy đỏ
Bừng sáng căn phòng
Cho ánh mắt tìm nhau
Tha thiết, yêu thương
Trao anh nụ hôn đầu
Cùng tiếng hát Thiên thần
Đêm Giáng Sinh huyền diệu

HOÀNG HÔN TÍM



"Để ngày mai nếu không còn được thở
Thì anh vẫn còn đâu đó ở trong em…"
Hoàng Trúc viết "Hoàng hôn tím" dành tặng cho các bạn - những người một mình chiều cuối tuần.
 


HOÀNG HÔN TÍM


Một ngày
Không có anh ở bên
Con tim em
Rạn đau muốn vỡ
Thương trời đông
Tuyết rơi bao giọt nhớ
Không gian buồn
Tĩnh lặng cô đơn

Lung linh đêm Sài Gòn

Lung linh đêm Sài Gòn





Chạng vạng đêm Sài gòn

Phong cảnh Sài gòn trong mắt tôi

Vài bông hoa mẫu đơn giản dị bên cạnh toà nhà làm ta liên tưởng ta và thế giới 
 mong manh - hùng vĩ 
Saigon từ ô cửa sổ

Biểu tượng cửa ngõ Thành phố Hồ Chí Minh tại Công viên Hoàng Văn Thụ
(chụp lúc 18.00 PM ngày 25.8.2013)

Biểu tượng thành phố (View từ phía Đường Trường Sơn)

Chủ Nhật, 8 tháng 6, 2014

Hà Nội mùa thu




Đi trong nắng sớm Sài Gòn, dưới những tán lá xanh rì và bầu trời xanh trong vắt chợt nhớ biết bao mùa thu Hà Nội. Lắng mình trong một chút hoài niệm của mùa thu, tôi thấy se sắt nhớ thời khắc thu sang...
Đi qua mùa hè oi ả, thu lại tìm về trong những nốt nhạc trầm: Hà Nội đã vào thu. Mùa thu, mùa của nỗi nhớ, mùa của những hoài niệm, buồn và sâu lắng. Mùa thu, mùa của những vạt nắng vương đầu thềm, mùa của những con đường tràn ngập lá vàng rơi, mùa của vàng hoa cúc và sáng bạc của hoa sữa. Văng vẳng đâu đây lời bài hát của Nhạc sĩ quá cố Trịnh Công Sơn "Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ... mùa hoa sữa về thơm từng cơn gió.." và chợt thèm một cảm giác được đi dưới những con đường ngạt ngào hương hoa sữa của Hà Nội mùa thu.

Mèo cầu nguyện




Ngày nào cũng vậy, vào buổi tối trước giấc ngủ của mình, một chú Mèo thường chắp tay trước ngực ngước nhìn bầu trời với vô vàn tinh tú thành tâm cầu nguyện và tự dỗ mình bằng lời thủ thỉ: 

"Em ơi, 
Anh chỉ muốn em
Là ngôi sao trên dải Ngân Hà
Để thiên hạ không ai người với tới
Để anh suốt đời
Ngóng nhìn, trông đợi
Sống với tình yêu
Trong giấc mộng hão huyền
Để chẳng bao giờ
Có chuyện hiển nhiên
Em về sống bên anh
Cho tới ngày trăm tuổi"

Và sau đó chú Mèo thiếp đi trong giấc ngủ bình yên, không mộng mị.


Note :  Tho cua Tg NDS

Cà phê nóng




Cà phê nóng cho ngày đông bớt lạnh
Bớt niềm đau và khoảng lặng vô hình
Em yêu anh mà cứ phải lặng thinh
Vùi nỗi nhớ theo mong manh hư ảo
Giấu niềm riêng trong nắng vàng sau bão
Gửi cho anh hương vị ngọt cà phê
Hà Nội sớm nay gió lạnh, đông về..

Trà




Tách trà thơm, lời chúc phúc đầu năm
Trà không phải để uống mà là để thưởng, thưởng cái vị của trà, không gian đàm trà và những người ngồi chung bàn trà.
Tôi thích cái chậm rãi bên bàn trà. Cái lắng, cái yên và những buổi uống trà

Sài Gòn - THU



Sáng nay Sài Gòn Thu về rất nhẹ
Trời vẫn xanh, gió se lạnh hững hờ...


  Thu Sài Gòn sáng nay lãng đãng theo chân từng cơn gió qua mỗi đoạn đường ngang, len lỏi qua những mảng vàng hơi ngả xanh của những hàng cây trải dài dọc các phố..

Saigon từ ô cửa sổ



ĐÒ ƠI




Tiếng gọi đò da diết trong không gian sông nước bao la bao giờ cũng gợi cho ta một cảm giác buồn man mác và dễ khiến người nghe cảm thấy chơi vơi... 


ĐÒ ƠI ...


Dừng chân nơi bến đò xưa
Sông quê chiều vắng lưa thưa nếp nhà
Đôi bờ xưa vẫn cách xa
Tròng trành đò nhỏ chiều tà mờ sương
Tơ không ai vấn mà vương
Mấy mươi năm vẫn nhớ thương đến giờ

Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2014

Vòng lá mùa Vọng



Vòng lá mùa Vọng là vòng tròn kết bằng cành lá xanh thường được đặt trên bàn hay treo lên cao để mọi người trông thấy, trong 4 tuần Mùa Vọng. Cây xanh thường được trang hoàng trong các bữa tiệc của dịp Đông chí - dấu hiệu của mùa đông sắp kết thúc. Trên vòng lá đặt 4 cây nến. Tục lệ này khởi xướng bởi các tín hữu Lutheran ở Đức vào năm 1839 với 24 cây nến gồm 20 nến đỏ và 4 nến trắng, cứ mỗi ngày gần Giáng sinh được đốt thêm một cây nến.

Hoa Trúc



Ai bảo Trúc không có hoa và hoa Trúc không đẹp nhỉ? 
Bây giờ mới thật hiểu tại sao mẹ lại đặt tên cho mình là Hoàng Trúc..

Mai, lan, trúc, cúc là đề tài quen thuộc trong hội họa Trung Quốc. Bốn chủng loại này đều có tính cách cao nhã. Mai nở vào mùa đông và xuân, chịu đựng lạnh lẽo. Lan kiều diễm mảnh mai, hương thơm thâm trầm. Trúc ngay thẳng, vô tâm, đầy tiết tháo. Cúc trải sương giá mà chẳng héo hon, có ý chí thách đố thiên nhiên. Thế nên các văn nhân Trung Quốc ái mộ mà đặt tên cho bốn loại này là Tứ quân tử.

Hoa ngâu



Hoa ngâu đến như mùa thu trở lại...

Sáng nay cây Ngâu trên ban công nhà mình nở hoa vàng rực. Hoa ngâu nở vàng khắp kẽ lá, tròn tròn, li ti và toả hương thơm nhẹ nhàng, thoang thoảng, ngan ngát. Bạn phải thật tĩnh lặng mới có thế cảm nhận được mùi hương của hoa Ngâu khi chín.

Hôm nay ngày cuối tuần thư thả mình tự đãi mình trà hoa ngâu tự ướp. Cũng đã lâu lắm rồi không uống trà ướp hương hoa tự nhiên và cũng không cùng ai ngồi thưởng trà đúng nghĩa. Một mình một ấm trà ngâu nhưng sao ta lại thấy dễ chịu và thư thái đến vậy. Người ta có thể uống trà một cách im lặng và nhiều khi sự im lặng đó cũng ẩn chứa nhiều điều. Trà đồng nghĩa với sự sảng khoái, tỉnh táo, tĩnh tâm để mưu điều thiện, tránh điều ác. Trà cũng là để cho thi nhân gửi ý, trao tâm.

Mình thích mùi hương tỏa ra từ chén trà ngâu vào sáng sớm, nhất là khi trời mát mẻ. Công nhận một điều chén trà đã rất ngon và hương ngâu làm mình vương vấn. 


Tình ngàn năm vẫn thế
Chỉ có oán hận sầu
Trà ngàn năm vẫn thế
Bát ngát mùi bể dâu...
 

Tóc bạc



Mình rất thích cái còm men của Bác Thanh Van trên tường nhà Bác Phan Chi:

"Tóc bạc, không nên nhuộm, vì tóc bạc, giống như thi ca, thơ phú. 
Người làm thơ, không dám cho ai đọc, ấy là tự ti. Người làm thơ, đem đăng báo, ấy là khoe khoang. Người làm thơ, chỉ dành cho người tin yêu của mình đọc, ấy là thánh thơ. 

Tóc bạc là lẽ tự nhiên của con người, nếu nhuộm đen, ấy là khoe khang. Mà nếu để bù xù, ấy là thiếu tự tin; chi bằng cứ chải gọn ghẽ, mỗi sợi tóc bạc, là một thiên phúc trời dành cho mình, chứng minh sự khang thọ và trí tuệ.

Thú vị biết bao?"

Đọc xong mình thấy tự tin hẳn...

Giọt đắng


Giọt cà phê như tiếng thời gian
Tý tách rơi
Xuống tận cùng nỗi nhớ
Người ở đâu
Nỗi buồn sao vô cớ
Đọng lại niềm thương
Xa xót một thời
Đầu rồi ánh mắt buông lơi
Đâu rồi nụ cười trên môi thắm
Sài gòn âm u
Buồn
Trong ngày nắng...

Hoàng Trúc
20/2/2014

HÀNG ME SÀI GÒN


HÀNG ME SÀI GÒN




  Mới đấy mà tôi đã rời Hà Nội gần hai mươi năm để trở thành cư dân của thành phố Sài Gòn đầy nắng. Ngày ra đi tôi để lại sau lưng cả khung trời với biết bao kỷ niệm về tuổi thơ, về những khu phố cổ sầm uất với những mái ngói lô xô, với những con đường rợp lá thu bay đã đi vào những câu thơ, bài hát... Mang theo hành trang cho riêng mình chỉ còn là những hoài niệm buồn vui mỗi khi chợt nhớ về Hà Nội.

 Cứ nghĩ mình chẳng còn gì để nhớ ở nơi này khi hàng ngày cuộc sống ồn ào vẫn lặng lẽ trôi.. thì bất chợt một ngày tôi nhận ra rằng Sài Gòn thật đẹp với những hàng me mùa thay lá. Làm việc ở Lầu 9 của một cao ốc cũ gần Công viên Tao Đàn, tôi có thói quen giải trí giữa giờ bằng cách ra ban công đứng nhìn xuống hàng me dọc con đường Nguyễn Du và bàng hoàng khi thấy hàng me xanh màu quyến rũ và mềm mại như một dải lụa đào 

  Nếu bạn thầm yêu Hà Nội với hoa sữa đường Nguyễn Du, hàng sấu đường Trần Hưng Đạo, thì nơi đây là những con đường rợp lá me bay; “những cây me vui, những cây me rắn mắc, thỉnh thoảng, sau mỗi trận mưa lại đánh rơi xuống áo đẹp của ai những giọt nước làm cho ai nhăn mày…


  Hơn 300 năm tuổi, Sài Gòn vẫn phảng phất nét duyên thầm có từ thời Pháp với những con đường rợp bóng me xanh. Nghe kể rằng “Vào thời các đô đốc” (au temps des Amiraux) – như người Pháp ở Nam Kỳ xưa thường nói, nghĩa là vào những năm đầu 1863-1865 khi Sài Gòn vừa bị đánh chiếm và còn nằm dưới quyền cai trị của các đô đốc, thì Hải quân Pháp đã bắt đầu cho trồng hàng loạt cây me ven các đường sá, tuy lúc ấy đường phố vẫn chưa có vỉa hè (khoảng năm 1873 mới làm các vỉa hè). “Những cây me của các đô đốc”– có người gọi như vậy – đã chứng kiến và đánh dấu những năm tháng đầu tiên của nhà cầm quyền thực dân trên đất Việt Nam cách đây hơn một thế kỷ và đến giờ vẫn còn in bóng mát trên nhiều đường phố Sài Gòn.
  Nhưng vẫn thấm mát trong tôi và gây ấn tượng nhiều nhất có lẽ là những hàng me trên đường Nguyễn Du, đường Đồng Khởi. Những hàng me bầu bạn của người đi bộ về trưa, những hàng me tò mò dòm vào các cửa sổ tư gia, gởi vào đó những lá nhỏ li ti trên tóc cô gái bé, những hàng me tàn xanh sậm quyến luyến những triếng dương cầm của ai trong vài cửa sổ vọng ra...
 Những lúc có thể tôi vẫn muốn đi thật chậm trên con đường này để hít thở bầu không khí trong lành qua những tán me xanh, lắng nghe tiếng chim sâu lích rích và cảm nhận thời gian như trôi chầm chậm giữa dòng đời xuôi ngược. Chính những hàng me đã giữ cho thành phố dáng xưa, hồn cổ và lòng sầu xứ quê của những kẻ lạc loài vào đô thị Sàigòn cũng được dịu đi phần nào khi nhìn những hàng me ngả màu rồi lại thắm màu.
 Tôi yêu Sài Gòn vì những hàng me, những cây me ngủ chiều..

Hoa Ngọc Lan



   Sáng nay cây Ngọc Lan bé nhỏ trong vườn lại toả hương ngào ngạt. Những bông hoa thanh khiết, trắng muốt, nhỏ nhoi, e ấp nép mình tỏa hương trong nắng sớm. Có cảm giác không một loài hoa nào có được hương thơm dịu dàng, ngọt ngào, sâu lắng và quyến rũ như hoa Ngọc lan.     Tôi đã đọc ở đâu đó rằng những người yêu hoa Ngọc Lan phải là người tinh tế, có tâm hồn thanh cao, lối sống giản dị và biết cảm nhận cái đẹp...
  Nhắc đến ngọc lan, người ta thường nghĩ đến thủ đô Hà Nội ngàn năm văn hiến với những phố cổ thâm trầm, những con đường heo may, và gánh hàng hoa của người con gái mang theo một thoáng dư hương làm ngây ngất, say đắm hồn người. 
  Thiên nhiên đã vô tình tạo ra loài hoa ấy và đặt cho nó một cái tên thật là đẹp. Ngọc lan chẳng đã gửi gắm một niềm yêu thương, một niềm hoài cổ. Ngọc lan không kiêu sa như hồng, không ngát thơm như dạ lý hương, không vươn mình rực rỡ dưới ánh nắng như hoa hướng dương. Ngọc lan là một sự dịu dàng của cô gái phương Đông giấu trong lòng một chiều sâu không bờ bến…

Nhớ rau muống Hà nội




  

   Sài Gòn lại mưa, mà cứ mưa rả rích từ hôm qua tới giờ. Mưa chắc cũng đã gần thối đất.
Mưa, rồi tạnh, rồi lại mưa. Người ta cứ bảo rằng người Hà Nội đi đến đâu cũng mang theo đặc tính riêng của Hà Nội, kể cả những cơn mưa. Ngày trước mưa Sài Gòn là những cơn mưa bất chợt, thoáng đến, thoáng đi. Còn bây giờ mưa cũng đã nhiều thay đổi, có lúc như giông bão, có lúc sầm sập, có lúc lại rả rích như mấy ngày nay.
Nhớ lúc còn ở Hà Nội, mỗi khi trời mưa kiểu này nhà nào cũng ngong ngóng chờ bà bán rau muống gánh rau đi ngang qua cửa để mua vài bó rau dựng ở ngoài hiên...ăn dần. Thích nhất là những bó rau muống tía, có những ngọn đua dài mơn mởn.
Nghĩ cũng buồn cười, có mỗi thế mà cũng nhớ!


Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2014

ĐẮNG

&

T
hôi đành dứt áo ra đi
Để lại phía sau những gì được mất
Tiếng bước chân lấm lem bụi đất
Không gian ngột ngạt chiều đông
Sẽ lại bắt đầu với con số không
Trong cuộc đời sóng gió, bão giông, ba chìm bảy nổi
Những khúc quanh, khúc co, trái ngang, buồn tủi
Bao năm trĩu nặng con tim
Một khoảng không đâu đó cần tìm
Một bầu trời cao xanh với những đám mây bồng bềnh trắng
Những ký ức buồn đi qua ngày tháng
Đếm đong kỷ niệm đầy vơi
Chỉ mình ta với ta ngược gió ra khơi
Thuyền nhỏ trên đại dương biết đâu bờ bến
Sóng khẽ xô tròng trành thuyền xa tiến
Về phía bên kia nơi ấy bình minh
Nước mắt lặng rơi
Ôi mối nợ tình ...

Thứ Năm, 5 tháng 6, 2014

Ngậm ngùi


Đã bao nhiêu năm trôi qua mà mình vẫn nhớ như in trong ký ức khi mình còn nhỏ, cứ mỗi khi tiết trời vào thu lại thấy ba của mình đọc một đoạn thơ mà đến giờ cũng chẳng biết ai là tác giả. Ông cứ đọc đi đọc lại đến nỗi hàng con cháu đứa nào cũng thuộc nằm lòng:



"Buổi đầu thu chớm lạnh
Nắng ấm nét như mơ
Ấp ủ cây vàng úa
Thờ ơ gió nhẹ lùa


Bên đường in bóng ngả
Lọt mái cót rèm thưa
Thiếu phụ lòng se lại,
Ngậm ngùi nhớ thu xưa"



Một mình

&
Chiều tĩnh lặng một mình ai lẻ bóng
Bồng bềnh trôi mây trắng phía trời xa
Gió du dương gợi nhớ những lời ca
Một thời yêu rất xa trong cõi nhớ

Tiếng đàn vương nghẹn ngào như hơi thở
Tiếng lòng ai thổn thức chơi vơi
Lỗi nhịp rồi sao có thể đàn ơi
Lời ca xưa rơi chốn nào chẳng biết

Thôi cũng đành nhân sinh ơi một kiếp
Tủi phận mình mỏng nhẹ tình rơi
Cung đàn ai nỡ bẻ đôi
Để buồn vương vấn cuối trời lang thang ...

Hoàng Trúc
27/3/2014

Thứ Ba, 3 tháng 6, 2014

Dẫu chỉ là thơ



Từ một miền xa thẳm trong mơ
Những vần thơ nghẹn ngào vương trên khoé mắt
Những con chữ ngổn ngang
nồng nàn
đam mê
khao khát
Trong thẳm sâu vội vã ùa về
Ngọt lành ru những oi ả trưa hè
Đắm say ngày đầu hạ
Hương sen thắm bên đồng xanh cỏ lạ
Ngạt ngào lúa trổ đòng non

Nơi tình yêu bắt đầu


  Hoàng Trúc viết bài thơ này dành tặng cho các anh, chị, các bạn và những người đồng trang lứa. Chúng tôi khi ấy là những lưu học sinh được nhà nước mình gửi sang Nga và các nước khác học tập. Bài thơ là một kỷ niệm đẹp về một khoảng thời gian khi chúng tôi dừng lại ở Иркутск - thành phố nằm phía đông nam Siberia, gần hồ Baikal, nơi có con sông Ангарa rất đẹp chảy qua. Đây cũng chính là nơi bắt đầu của những mối tình...

Hình ảnh thành phố Иркутск bên Sông Ангарa hiền hoà soi bóng

Ngày ấy
bên Sông Angara
Nơi những khu vườn Nga
mọc đầy hoa lạ
Triền sông xanh
xanh sắc màu cỏ lá
Tay trong tay
cùng dạo bước chốn này

Angara
trời thu gió lay
Hàng bạch dương
sắc vàng lá đổ
Dòng sông biếc màu trời
lững lờ trôi
quyến rũ
Em nhẹ nhàng
buông thuyền lá cùng anh

Lặng lẽ
hái những bông hoa xinh
Anh tết vòng tròn nhỏ
Đặt lên tóc em
mái dài buông rủ
Ao ước nhìn
Em - Ngày cưới - Cô dâu

Lần đầu
nhìn sâu vào mắt nhau
Mà lời yêu như trốn nơi đâu
Để bây giờ
thẳm trong tim sâu
vẫn nhớ
Khúc dạo đầu
một thưở
trời thu ...


Hoang Truc
14/3/2014

Nhớ


&
Hà Nội sớm nay
Gió đông về bất chợt
Con phố quen
Chìm trong giá buốt
Cây lá lao xao
Bàn chân ai lạc bước
Vô tình
Dừng lại chốn xưa


Liễu ven hồ
Vẫn rủ nhành tơ
Góc phố cà phê tĩnh lặng
Ghế đá xưa
Chơi vơi trong chiều vắng
Khát khao
Buồn
Lay động cả trời đông...

25/2/2014

Thứ Hai, 2 tháng 6, 2014

Viết tặng Mẹ

Viết tặng MẸ


"...Mẹ già như chuối chín cây
Gió lay mẹ rụng ..."


Nghe câu hát mà lòng con buốt lạnh
Sợ một ngày kia mẹ chẳng mãi bên con
Cả đời mẹ chắt chiu ươm những chồi non
Cho con cái nhìn
vào thế giới mênh mông sắc màu huyền ảo
Vỗ về con khi cuộc đời nắng, mưa, gió bão
bởi bất hạnh, rủi ro
Những lúc lòng mình trĩu nặng âu lo
Mẹ vẫn bên con cho con thêm sức mạnh

Mái tóc mẹ đã phủ màu thời gian sương lạnh
Mắt mẹ mờ chẳng còn sáng như xưa
Con vẫn muốn sà vào lòng mẹ ôm tấm thân già nua
Của một người một đời vì con dâng hiến
Bàn tay nhăn nheo đặt lên vai con âu yếm
" Hãy mạnh mẽ lên con
Hãy vững vàng, làm điểm tựa cho những đứa con
Để chúng lớn lên biết làm người lương thiện
Hãy là bông hồng toả hương thơm lưu luyến
Mỗi sớm mai trong nắng mới bình minh
Dâng cho đời chút hương sắc thanh bình
Và đón nhận những ngọt lành trái chín"

Mẹ vẫn vậy trên đường con xa tiến
Bến đợi cuối đường con mãi muốn dừng chân ...


Hoàng Trúc
11/5/2014

Chiều sân ga


Người đi cánh nhạn lưng trời
Sân ga chiều vắng một đời tìm nhau..


Chiều sân ga
nắng vàng vương nỗi nhớ
Hoa trong tay
những đôi lứa bên nhau
Nơi đây còn đọng những dấu yêu
Sân ga chiều và dòng người đưa tiễn
Náo nhiệt, buồn, vui bao người lưu luyến
Chia tay nhau kẻ ở, người đi

Chiều đó có người trong phút chia ly
Thẫn thờ, vấn vương, nụ cười bẽn lẽn
Thời gian trôi bồi hồi xao xuyến
Nói với nhau qua đắm đuối ánh nhìn
Em sẽ bay xa qua những vùng miền
Về nơi có nhiều hoa và lá
Nơi không anh một chân trời mới lạ
Đón chờ em với những ước mơ xanh

Giờ phút chia xa cũng đến thật nhanh
Đặt lên má anh nụ hôn đầu rất vội
Quay bước đi mà sao lòng bối rối
Con tim buồn gợi lại những yêu thương
Không thể quên những giây phút vấn vương
Cùng ký ức và một trời thương nhớ
Trên sân ga anh một mình nơi đó
Lặng lẽ dõi theo bóng em khuất dần xa
Thấp thoáng trong dòng người hối hả lại qua
Bảng lảng sân ga tím rơi chiều muộn...

5/2014

"...Người ở đừng về..."


&

Em vẫn nhớ câu thơ mùa lá rụng
Anh nợ em cùng hoang hoải gió mùa say
Đêm Hội Lim tiếng hát vẫn còn đây
Lời giã bạn sao ngọt ngào đằm thắm

Người ở đừng về câu hát buông sâu lắng
Đắm đuối trong khúc hát trao duyên
Giã bạn rồi vương vấn mãi con tim
Người ở đừng về cứ dùng dằng chẳng dứt

Đèn sân khấu đỏ vàng rồi cũng tắt
Huyền ảo kia cũng đã khép lại rồi
Chỉ còn trong sâu thẳm đơn côi
Mong người ơi đừng về người nhé

Câu hát níu đôi chân lặng lẽ
Ánh mắt buồn mang theo những vấn vương
Để lại phía sau những khắc khoải đời thường
Và lời hát cứ quyện theo nức nở

Cầm lòng vậy dẫu vẫn khao khát nhớ
Đêm Hội Lim cùng câu hát trao duyên
Đành lòng thôi dẫu duyên phận chẳng tìm
Để muôn đời nợ tình xưa vẫn giữ...

5/2014

Râm ran lối cũ

&

Vầng trăng ai nỡ bẻ đôi
Để câu thơ vụn vỡ rồi còn đâu
Phố xưa mái ngói thâm nâu
Sấu vương hoa nhỏ chung nhau lối về
Râm ran lối cũ còn nghe
Ve ru điệu nhạc buồn tê tái lòng
Hạ về phượng đỏ trĩu bông
Bằng lăng sắc tím sao không thấy người
Bước chân sao thấy lẻ loi
Nhớ câu thơ cũ ai người trót quên ...

29/5/2014

Giọt trăng lòng



&
Chưa khi nào em ngồi ngắm trăng rơi
Qua kẽ lá của đêm hè Hà Nội
Đôi lúc buồn em thấy trăng cũng tội
Cứ một mình hết ngày tháng năm trôi

Có lẽ nào trăng cũng khóc lệ rơi
Buông giọt sáng nhạt nhoà nơi em đến
Chỉ vô tình khi trăng nghiêng lưu luyến
Giọt trăng lòng bỡ ngỡ nghẹn ngào rơi ...