Sáng nay cây Ngọc Lan bé nhỏ trong vườn lại toả hương ngào ngạt. Những bông hoa thanh khiết, trắng muốt, nhỏ nhoi, e ấp nép mình tỏa hương trong nắng sớm. Có cảm giác không một loài hoa nào có được hương thơm dịu dàng, ngọt ngào, sâu lắng và quyến rũ như hoa Ngọc lan. Tôi đã đọc ở đâu đó rằng những người yêu hoa Ngọc Lan phải là người tinh tế, có tâm hồn thanh cao, lối sống giản dị và biết cảm nhận cái đẹp...
Nhắc đến ngọc lan, người ta thường nghĩ đến thủ đô Hà Nội ngàn năm văn hiến với những phố cổ thâm trầm, những con đường heo may, và gánh hàng hoa của người con gái mang theo một thoáng dư hương làm ngây ngất, say đắm hồn người.
Thiên nhiên đã vô tình tạo ra loài hoa ấy và đặt cho nó một cái tên thật là đẹp. Ngọc lan chẳng đã gửi gắm một niềm yêu thương, một niềm hoài cổ. Ngọc lan không kiêu sa như hồng, không ngát thơm như dạ lý hương, không vươn mình rực rỡ dưới ánh nắng như hoa hướng dương. Ngọc lan là một sự dịu dàng của cô gái phương Đông giấu trong lòng một chiều sâu không bờ bến…
Cảm ơn, từ khi rời ghế nhà trường là mình cũng xa luôn mùi Ngoc lan gói trong chiếc khăn mùi xoa,mấy chục năm rồi giờ mới lại thấy vẫn màu trắng tinh khôi như nhắc về quá khứ của một thời ngây thơ.Cảm ơn
Trả lờiXóaHương ngọc lan và mối tình đi vào huyền thoại...
Trả lờiXóaCảm ơn em,nhìn tấm hình chịcảm tưởng như hương Ngọc Lan thoang thoảng đâu đây em Hoàng Trúc a
Trả lờiXóaHương ngọc lan tỏa bóng mát
Trả lờiXóaNhớ tới em ngày cuối thu