Thứ Tư, 17 tháng 12, 2014

CHẮC TẠI NHỚ ANH


Hà Nội chiều nay
trở gió phải không anh ...
Thương cái gió mùa
lạnh run bàn tay ướt
Thương con phố quen
ngày nào mình sánh bước
Thương ánh mắt buồn
se sắt cả chiều đông

Gió bấc lay cành xào xạc đêm giông
Những chiếc lá khô
ngả nghiêng trong gió lạnh
Sao bỗng thấy xung quanh mình hiu quạnh
Chắc tại nhớ anh
bên rèm lạnh đông về


Có lạnh không anh khi gió cứ tái tê
Bàn tay anh
không ai người sưởi ấm
Đưa tay cho em
để nắng tràn mỗi sớm
Nắng Phương Nam cùng nỗi nhớ đêm ngày

Nắng vẫn vàng
trên mỗi nhành cây
Vẫn rung rinh
hoa nắng rơi trên phố
Tia nắng chiều
mong manh bao sợi nhớ
Quyện hồn ai dâng trào phím tơ lòng ...

Hoàng Trúc
17/12/2014

17 nhận xét:

  1. Đúng vậy chị Hoang Truc:
    Hà Nội hôm nay trở gió mùa
    Chẳng hay nơi ấy đã lạnh chưa
    Ra đường nhớ mang khăn áo ấm
    Kẻo không lại ốm giống ngày xưa...hi

    Trả lờiXóa
  2. Hoa Le Tuyệt Hoang Truc ơi...
    Mùa Đông Hà Nội luôn làm cho những người từng sống ở HN dù đã rời vào phương Nam bao nhiêu năm cũng ko bao giờ quên, mà mỗi lần nhớ đều thấy se sắt 1 nỗi nhớ đến nao lòng..

    Trả lờiXóa
  3. ..." Tia nắng chiều
    mong manh bao sợi nhớ
    Quyện hồn ai dâng trào phím tơ lòng..."

    Em nhớ ai
    sao mà da diết thế ?
    Thương đến nao lòng
    nỗi nhớ Em chiều Đông !

    Trả lờiXóa
  4. Em nhớ anh
    nhớ Hà Nội trời đông
    Nhớ ngọn gió
    mơn man trong hư ảo
    Nhớ hơi ấm bàn tay
    ngày mưa bão
    Nhớ nồng nàn nụ hôn vội cuối Thu...

    Trả lờiXóa
  5. Hà nội, gió bấc nhớ nắng Phương Nam. Cám ơn tấm chân tình của người Phương Nam nhớ về người Hà nội. Ước gì có thể vo tròn cả Hà nội và Sài gòn để ôm vào lòng cả nắng Phương Nam và mùa đông Hà nội.

    Trả lờiXóa
  6. Mùa đông đã về rồi
    Rét lạnh thường làm em run rẩy
    Nhớ mong lắm một bờ vai tin cậy
    Một vòng tay ôm ấm áp nồng nàn

    Mùa đông về mang theo giá buốt khô khan
    Trong gió rét lòng người như co lại
    Ngoài đường ai bước đi cũng vội
    Những muốn tìm riêng mình một góc ấm nhỏ thôi

    Một góc khuất của mùa đông nông nổi
    Nơi trao nhau hơi ấm đầu tiên
    Tay trong tay mặc gió lạnh triền miên
    Tim ngừng đập trong ánh nhìn thiêu đốt

    Hà Nội mùa đông gió mùa về đột ngột
    Chăn đắp dày có đủ ấm không anh
    Trăng tàn canh thao thức cùng nỗi nhớ
    Cung nhạc trầm gửi gắm những mộng mơ

    Mùa đông của những vần thơ
    Mùa đông của những vẩn vơ canh cánh
    Mùa đông không có anh bên cạnh
    Mùa đông buồn vắng lạnh một mình em!

    Trả lờiXóa
  7. Anh nhớ em
    Như " người ta " nhớ " người ta " thủa nào.
    Ngày xưa có nhau
    hai người chung lối cũ
    Góp yêu thương vào tim,
    Đã trao nhau niềm tin.
    Nói thương yêu dài lâu...
    Giờ mình đã xa rồi
    Nhớ không em ?!..
    Chiều nay gió lạnh về,
    Vắng em buồn rớt con tim..
    ...Chúng mình nhớ nhau hoài !

    Trả lờiXóa
  8. Khi yêu , sao ai cũng làm thơ hay thế !
    Cầu mong người ta yêu nhiều hơn , làm thơ nhiều hơn để được đọc những bài thơ Yêu cháy bỏng ...

    Trả lờiXóa
  9. Tặng Hoàng Hoang Truc một phiên bản thơ của tớ theo tâm trạng của bạn này:

    "Em ở trong này không có mùa đông
    Vẫn nghe gió thổi qua lòng giá buốt
    Khi Hà Nội vào mùa đông rét mướt
    Phía trời xa, ai lạnh lẽo cô đơn?

    Mỗi khi chiều buông tím ngắt hoàng hôn
    Tự hỏi mình: biết bao giờ xuân tới
    Khi mái tóc đã loang màu sương khói
    Đêm đông dài
    Có hẹn
    Sáng mai
    Xuân?

    Trả lờiXóa
  10. Mọi người cùng thổn thức
    Theo gió lạnh trời đông
    Chẳng biết Xuân còn không
    Sớm mai chờ trước cửa
    Mình cứ ngồi bên nớ
    Để rồi nhớ bên này
    Nếu ai nỡ buông tay
    Mình nắm hờ chút vậy
    Hic...Hic...

    Trả lờiXóa
  11. Chiều nay gió mùa đông bắc lại tràn vê.

    Trời lất phất mưa. Lúc đầu mưa nhỏ và hạt nhẹ tựa như mưa xuân. Sau mưa nặng dần và ngày một dày hạt. Cảm giác gió mỗi lúc một lạnh hơn.

    Phố xá trở nên thưa thớt và vắng vẻ. Những chiếc xe máy phóng vội vã. Những người phụ nữ buôn bán bên đường đang co ro trong những lớp áo mỏng.

    Thấy tôi đứng trước cổng mong manh trong bộ đồ thể thao, bố bảo :" Con vào nhà đi. Trời lạnh rồi đấy. Hôm nay nhiệt độ từ 17-12 độ. Con cẩn thận kẻo ốm thì khổ ..."

    Bố nhắc vậy mà tôi vẫn thích đứng ngoài sân để cảm nhận cái gió lạnh mùa đông Miền Bắc. Lâu lắm rồi tôi mới ở nhà lâu thế này và lại vào đúng dịp rét.

    Tối cơm nước dọn dẹp xong tôi chui vào chăn ấm. Một cảm giác thật thú vị. Ấm áp và dễ chịu.

    Tự nhiên cứ nhớ tiếng gió mùa đông bắc rít qua khe cửa của những ngày xa xưa ...

    HT
    16/12/2015

    Trả lờiXóa
  12. Tặng Hoang Truc .

    CHẮC TẠI NHỚ

    Những ai chiều đông chờ nắng ấm
    Những ai trưa hè đợi gió lên
    Những ai đêm thu mong trăng sáng
    Có bồi hồi như bốn mùa
    Anh vẫn nhớ Em..?!

    Trả lờiXóa
  13. "mong manh bao SỢI nhớ" TUYỆT VỜI.

    Trả lờiXóa
  14. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

    Trả lờiXóa
  15. BẢN TÌNH CA CỦA NỖI NHỚ

    Trời Hà Nội mấy hôm nay rét lắm, cái rét như buốt da buốt thịt. Cái rét tê dại đôi tay đã khiến tôi tìm đọc lại bài thơ “Chắc tại nhớ anh” của tác giả Trúc Vàng. Đây là một trong những bài thơ đầu tiên của nhà thơ mà tôi được đọc. Bài thơ đã cuốn hút, ám ảnh ngay từ lần đọc đầu tiên và cứ thế vang lên trong tôi mỗi khi trời Hà Nội trở gió.

    “Hà Nội chiều nay
    trở gió phải không anh ..."

    Câu thơ mở đầu đơn thuần chỉ là một câu hỏi giản dị đầy yêu thương như ta vẫn thường gặp ngoài đời, nhưng đọc nó ta thấy toát lên sự quan tâm ngọt ngào đầy nữ tính mà chị gửi tới người đàn ông của mình.

    Đàn ông dù mạnh mẽ đến mấy cũng mềm yếu trước sự quan tâm săn sóc từ người phụ nữ yêu thương của họ. Nếu chỉ mưa rét thì có là gì đâu với người đàn ông phong ba từng trải, Vậy mà họ lại thấy lòng thanh thản nhẹ nhõm đến lạ khi người phụ nữ của mình xót xa nắm lấy bàn tay bị nước mưa làm lạnh. Cái sự thiêng liêng của tình yêu, hay tình chồng tình vợ là vậy. Yêu không chỉ là say mê ngắm nhìn nhau, yêu là nhớ, là thương, là đau đáu nghĩ về nhau.

    Có lẽ tình yêu đã thôi thúc bản năng phụ nữ trong con người chị. Chỉ nghe tin trời trở gió thôi là bao nhiêu bồn chồn lo lắng lại ập đến, lại mong ngóng được ở bên để tự tay mình chăm sóc người đàn ông mà mình yêu thương trong những ngày đông tháng giá. Phụ nữ luôn là những người cả nghĩ:

    "Thương cái gió mùa
    lạnh run bàn tay ướt
    Thương con phố quen
    ngày nào mình sánh bước
    Thương ánh mắt buồn
    se sắt cả chiều đông”

    Dù đang ở phương nam ngập tràn nắng ấm nhưng nhớ thương và xót xa khi gió lạnh về vẫn là nỗi trăn trở thường trực trong con người chị. Bao lo lắng, cảm thương chị dồn cho anh, hướng vê anh - người yêu phương xa mà giờ đây chắc cũng đang quay quắt vì trống vắng.

    Se sắt lắm những ngày đông buốt giá. Se sắt lắm khi chiều về cô đơn lẻ bóng và nhìn đâu cũng thấy bóng dáng anh. Nhớ khi sánh bước bên nhau hạnh phúc biết bao, để bây giờ không có anh thì ánh mắt người thương làm quặn thắt trái tim đa cảm tưởng chừng như se sắt cả chiều mùa đông. Nhà thơ dùng từ “se sắt” đắt lắm, có cảm giác không có từ nào khác gợi cảm hơn được.

    Nỗi nhớ nhung, lo lắng, thương xót và đồng cảm cứ thế dâng trào. Cả không gian như chìm trong thương nhớ:

    “Gió bấc lay cành xào xạc đêm giông
    Những chiếc lá khô
    ngả nghiêng trong gió lạnh
    Sao bỗng thấy xung quanh mình hiu quạnh”

    Nàng cứ tự hỏi sao mình lại lo lắng nhiều thế, rồi mỉm cười tự cắt nghĩa:

    “Chắc tại nhớ anh
    bên rèm lạnh đông về”

    Tình yêu là như thế: Nhớ để thương, thương để xót, xót để yêu, yêu rồi lại nhớ ...Tôi thấy người Nam bộ dùng từ “người thương” thay cho “người yêu” thật hay và thật khéo. Chỉ yêu thôi hình như chưa đủ, phải là thương, là xót thì tình yêu mới trở nên thiêng liêng như máu mủ ruột già.

    Khi yêu người phụ nữ mới thật là phụ nữ. Khi yêu người phụ nữ thường nhìn người đàn ông của mình như chỗ dựa tinh thần, muốn nép vào ngực người đàn ông để được ôm ấp, che chở. Và trong bản năng yêu thương có cả bản năng của người mẹ. Người phụ nữ cũng muốn được chăm sóc và che chở cho người đàn ông của mình:

    “Có lạnh không anh khi gió cứ tái tê
    Bàn tay anh
    không ai người sưởi ấm
    Đưa tay cho em
    để nắng tràn mỗi sớm
    Nắng Phương Nam cùng nỗi nhớ đêm ngày”

    Người dàn ông cũng vậy. Dù có chinh chiến xông pha năm châu bốn bể thì cũng chỉ có thể vẹn toàn hạnh phúc con người khi mang theo mình tình yêu thương của người phụ nữ đã cả đời hy sinh để sưởi ấm con tim và bàn tay chai sạn.

    Chỉ cần nghĩ đến nhau thôi con tim người đàn bà như ấm lại. Được lo lắng cho nhau, được chăm sóc người đàn ông mà mình yêu thương thì trái tim người phụ nữ đã ngập tràn hạnh phúc. Nhạc điệu bài thơ cũng như reo vui:

    “Nắng vẫn vàng
    trên mỗi nhành cây
    Vẫn rung rinh
    hoa nắng rơi trên phố
    Tia nắng chiều
    mong manh bao sợi nhớ
    Quyện hồn ai dâng trào phím tơ lòng ...”

    Bài thơ cứ thế vang lên trong tôi như một BẢN TÌNH CA CỦA NỖI NHỚ.

    Trả lờiXóa
  16. BẢN TÌNH CA CỦA NỖI NHỚ

    Trời Hà Nội mấy hôm nay rét lắm, cái rét như buốt da buốt thịt. Cái rét tê dại đôi tay đã khiến tôi tìm đọc lại bài thơ “Chắc tại nhớ anh” của tác giả Trúc Vàng. Đây là một trong những bài thơ đầu tiên của nhà thơ mà tôi được đọc. Bài thơ đã cuốn hút, ám ảnh ngay từ lần đọc đầu tiên và cứ thế vang lên trong tôi mỗi khi trời Hà Nội trở gió.

    “Hà Nội chiều nay
    trở gió phải không anh ..."

    Câu thơ mở đầu đơn thuần chỉ là một câu hỏi giản dị đầy yêu thương như ta vẫn thường gặp ngoài đời, nhưng đọc nó ta thấy toát lên sự quan tâm ngọt ngào đầy nữ tính mà chị gửi tới người đàn ông của mình.

    Đàn ông dù mạnh mẽ đến mấy cũng mềm yếu trước sự quan tâm săn sóc từ người phụ nữ yêu thương của họ. Nếu chỉ mưa rét thì có là gì đâu với người đàn ông phong ba từng trải, Vậy mà họ lại thấy lòng thanh thản nhẹ nhõm đến lạ khi người phụ nữ của mình xót xa nắm lấy bàn tay bị nước mưa làm lạnh. Cái sự thiêng liêng của tình yêu, hay tình chồng tình vợ là vậy. Yêu không chỉ là say mê ngắm nhìn nhau, yêu là nhớ, là thương, là đau đáu nghĩ về nhau.

    Có lẽ tình yêu đã thôi thúc bản năng phụ nữ trong con người chị. Chỉ nghe tin trời trở gió thôi là bao nhiêu bồn chồn lo lắng lại ập đến, lại mong ngóng được ở bên để tự tay mình chăm sóc người đàn ông mà mình yêu thương trong những ngày đông tháng giá. Phụ nữ luôn là những người cả nghĩ:

    "Thương cái gió mùa
    lạnh run bàn tay ướt
    Thương con phố quen
    ngày nào mình sánh bước
    Thương ánh mắt buồn
    se sắt cả chiều đông”

    Dù đang ở phương nam ngập tràn nắng ấm nhưng nhớ thương và xót xa khi gió lạnh về vẫn là nỗi trăn trở thường trực trong con người chị. Bao lo lắng, cảm thương chị dồn cho anh, hướng vê anh - người yêu phương xa mà giờ đây chắc cũng đang quay quắt vì trống vắng.

    Se sắt lắm những ngày đông buốt giá. Se sắt lắm khi chiều về cô đơn lẻ bóng và nhìn đâu cũng thấy bóng dáng anh. Nhớ khi sánh bước bên nhau hạnh phúc biết bao, để bây giờ không có anh thì ánh mắt người thương làm quặn thắt trái tim đa cảm tưởng chừng như se sắt cả chiều mùa đông. Nhà thơ dùng từ “se sắt” đắt lắm, có cảm giác không có từ nào khác gợi cảm hơn được.

    Nỗi nhớ nhung, lo lắng, thương xót và đồng cảm cứ thế dâng trào. Cả không gian như chìm trong thương nhớ:

    “Gió bấc lay cành xào xạc đêm giông
    Những chiếc lá khô
    ngả nghiêng trong gió lạnh
    Sao bỗng thấy xung quanh mình hiu quạnh”

    Nàng cứ tự hỏi sao mình lại lo lắng nhiều thế, rồi mỉm cười tự cắt nghĩa:

    “Chắc tại nhớ anh
    bên rèm lạnh đông về”

    Tình yêu là như thế: Nhớ để thương, thương để xót, xót để yêu, yêu rồi lại nhớ ...Tôi thấy người Nam bộ dùng từ “người thương” thay cho “người yêu” thật hay và thật khéo. Chỉ yêu thôi hình như chưa đủ, phải là thương, là xót thì tình yêu mới trở nên thiêng liêng như máu mủ ruột già.

    Khi yêu người phụ nữ mới thật là phụ nữ. Khi yêu người phụ nữ thường nhìn người đàn ông của mình như chỗ dựa tinh thần, muốn nép vào ngực người đàn ông để được ôm ấp, che chở. Và trong bản năng yêu thương có cả bản năng của người mẹ. Người phụ nữ cũng muốn được chăm sóc và che chở cho người đàn ông của mình:

    “Có lạnh không anh khi gió cứ tái tê
    Bàn tay anh
    không ai người sưởi ấm
    Đưa tay cho em
    để nắng tràn mỗi sớm
    Nắng Phương Nam cùng nỗi nhớ đêm ngày”

    Người dàn ông cũng vậy. Dù có chinh chiến xông pha năm châu bốn bể thì cũng chỉ có thể vẹn toàn hạnh phúc con người khi mang theo mình tình yêu thương của người phụ nữ đã cả đời hy sinh để sưởi ấm con tim và bàn tay chai sạn.

    Chỉ cần nghĩ đến nhau thôi con tim người đàn bà như ấm.lại. Được lo lắng cho nhau, được chăm sóc người đàn ông mà mình yêu thương thì trái tim người phụ nữ đã ngập tràn hạnh phúc. Nhạc điệu bài thơ cũng như reo vui:

    “Nắng vẫn vàng
    trên mỗi nhành cây
    Vẫn rung rinh
    hoa nắng rơi trên phố
    Tia nắng chiều
    mong manh bao sợi nhớ
    Quyện hồn ai dâng trào phím tơ lòng ...”

    Bài thơ cứ thế vang lên trong tôi như một BẢN TÌNH CA CỦA NỖI NHỚ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trúc Vàng cảm ơn bạn với "Bản tình ca của nỗi nhớ" mà bạn đã gửi. Cứ mỗi khi gió mùa đông bắc tràn về Trúc Vàng lại như sống với những kỷ niệm của riêng mình. Nhớ lắm những ngày đông buốt giá. Nhớ lắm những bàn tay lạnh cóng trong mưa rét ngoài trời. Và nhớ tất cả ..

      Xin phép bạn Trúc Vàng chia sẻ bình luận của bạn lên "Trang thơ Trúc Vàng" và Blog thơ để các bạn yêu thơ được đọc và hiểu thêm về bài thơ Trúc Vàng đã viết.
      Trúc Vàng cảm ơn bạn thật nhiều.

      Xóa

Nhật ký Hoàng Trúc hoan nghênh những lời góp chân thành, đọc giả có thể dùng tài khoản Google để xuất bản nhận xét của mình, nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc Video vào Phần nhận xét bằng cách lấy URL của ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment. Xin cám ơn.