Đã bao nhiêu năm trôi qua mà mình vẫn nhớ như in trong ký ức khi mình còn nhỏ, cứ mỗi khi tiết trời vào thu lại thấy ba của mình đọc một đoạn thơ mà đến giờ cũng chẳng biết ai là tác giả. Ông cứ đọc đi đọc lại đến nỗi hàng con cháu đứa nào cũng thuộc nằm lòng:
Công nhận bài tho nhẹ nhàng kiêu sa: đầu thu và cuối thu, thiếu phụ se buồn, không gian vàng loãng...Ngắn nhưng đọc vài lần không thấy chán, còn thuộc thì cũng...hơi bị dễ :)
Trả lờiXóaNếu biết được rằng ông có một mối tình với cô hàng xóm:
Trả lờiXóaNhà nàng đối diện nhà tôi
Cách nhau con phố một thời đã qua
Tại duyên không nợ thôi mà
Nên em không thể về nhà cùng tôi
Yêu em tử thủa đôi mươi...
Hồi đó đâu có fây để khoe, mà có cũng chưa chắc khoe, thời thế là thế. Có khi người mang hồn thơ chỉ viết vài bài thấy ưng rồi không viết nữa, sợ hỏng! Nhà em chẳng hạn, viết bao nhiêu cũng chẳng ai biết, chẳng giữ lại, đến nay nhớ gì thì viết nấy, vì toàn bài dở. Khi nào làm được một bài đủ ngâm nga mãi mãi thì cũng...ngưng thôi, hihih
Trả lờiXóaĐây có thể là bài thơ do Cụ sáng tác về một kỷ niệm xưa, về một mối tình dang dở với 1 thiếu phụ, và họ bất đắc dĩ phải chia tay vào mùa, và cả hai vẫn còn luyến tiếc. Bài thơ thuộc thể loại " Chuyện tình dang dở",
Trả lờiXóaMấy đứa cháu của HT đọc bài đăng này lập tức về phỏng vấn Ông ngoại:" ông ngoại viết bài thơ này phải không, hay là bài thơ của ai đó mà Ông ngoại thích?" . Ông ngoại không nói gì và chỉ tủm tỉm cười. Bí hiểm quá ..
Trả lờiXóa