Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2015

Allo, tôi nghe đây ạ.


Ngày ... Tháng.... Năm ....
Anh vẫn im lặng trong sự chờ đợi vô vọng của tôi. 
Sáng nay ngủ dậy tôi nhận được tin nhắn của anh qua điện thoại. Một tin nhắn ngắn vỏn vẹn có ba từ "Anh yêu em..." - cái cụm từ mà cô gái nào khi yêu cũng đều muốn được chàng thủ thỉ bên tai. Còn tôi, tôi đã quá buồn chán trong những ngày vừa qua nên không thể cảm nhận hết ý nghĩa thiêng liêng của cụm từ này. Tôi thầm trách anh " Anh yêu tôi kiểu gì vậy nhỉ? Yêu mà lại như thế sao? Yêu tôi sao lại im lặng? Sao lại hờ hững như vậy? ".
Dù sao anh cũng đã hồi âm bằng một tin nhắn. Dù sao thì tin nhắn ấy cũng đang hiện diện trên máy di động của tôi. Tôi cảm thấy bực bội, thấy buồn và lạnh lẽo. Tôi không thể trách anh, không thể làm gì khác vì tôi cũng có lòng tự trọng của mình. Khi người ta không còn tình cảm nữa thì làm sao mình có thể ép được.
Tôi bình tĩnh nhắn lại cho anh "Em yêu Anh!" và nhấn vào nút send trên bàn phím. Tin nhắn đã được gửi đi. Tôi lạnh lùng đặt cái điện thoại xuống bàn làm việc mà cảm giác như mình đang ở đâu đó không định dạng...
(Còn nữa..)

Hoàng Trúc
04/4/2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhật ký Hoàng Trúc hoan nghênh những lời góp chân thành, đọc giả có thể dùng tài khoản Google để xuất bản nhận xét của mình, nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc Video vào Phần nhận xét bằng cách lấy URL của ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment. Xin cám ơn.