Chủ Nhật, 3 tháng 4, 2016

NỢ NẦN



Kiếp trước mình là gì của nhau
Sao kiếp này thấy đau mỗi lần gặp lại
Ánh mắt ngỡ vui mà nỗi buồn đeo bám mãi
Cứ giận hờn gần gần đấy lại xa

Vệt nắng cuối chiều yếu ớt ngang qua
Chẳng đủ bùng lên ngọn lửa hồng rực cháy
Những lúc xa nhau nỗi khát khao trỗi dậy
Vậy mà gần nhau con tim cứ rối bời

Có lẽ nào lệ kiếp trước trào rơi
Hứa kiếp này mình cùng xây lâu đài tình ái
Mà lời nói như kim châm tê tái
Dẫu ngoài trời chẳng chút lạnh lẽo đông

Ta cố lãng quên
những ấm áp đêm nồng
Trong hắt hiu buồn
bên thềm buông vạt nắng ...

Hoàng Trúc
27/3/2016

6 nhận xét:

  1. Thi Bài thơ hay làm tôi cũng buồn lây.sao từng chữ từng câu cứ giống đời tôi vậy!

    Trả lờiXóa
  2. Lê Dương Thuỳ Hoa FBlúc 10:42 11 tháng 4, 2016

    Thơ rất hay nhưng nghe buồn quá Trúc ơi...Buồn buồn nên thấy thương các nhân vật trong thơ quá..

    Trả lờiXóa
  3. Khoa Đặng Trần FBlúc 10:44 11 tháng 4, 2016

    kiếp trước kiếp này kiếp sau kiếp sau nữa cứ hoãn nợ đi để được nợ nần

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ừ thì hoãn có sao đâu người hỡi
      Để muôn đời mãi mãi nợ nần nhau

      Xóa
  4. Thơ là đời ,xong thơ tình buồn mới hay,nhưng đời không đc buồn đâu bạn nhé,ảnh hưởng đến sắc đẹp đấy.

    Trả lờiXóa
  5. Hay quá chị ơi.! Cứ muốn mê mãi thơ tình đong tràn " hình ảnh nội tâm" của chị TV thôi..! Thks chị yêu ạ

    Trả lờiXóa

Nhật ký Hoàng Trúc hoan nghênh những lời góp chân thành, đọc giả có thể dùng tài khoản Google để xuất bản nhận xét của mình, nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc Video vào Phần nhận xét bằng cách lấy URL của ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment. Xin cám ơn.