Mẹ tôi lấy chồng và sinh được cả thảy tám đứa con, nhưng mãi đến đứa cuối cùng mới là "thằng chống gậy". Ngày ấy mặc dù còn rất nhỏ nhưng tôi nhớ bà nội vẫn gọi chị em tôi là "một lũ vịt giời".
Chuông cổng vừa dứt tôi đã thấy bố lật đật chạy ra. Vừa mở khóa cổng bố vừa trách khéo con gái:- Sao con về mà không điện thoại báo cho bố biết. Con đã ăn gì chưa? - Con sợ điện thoại báo trước rồi bố mẹ lại mong. Con cũng chưa ăn nhưng bố đừng lo. Tý nữa con mua bún chả gần nhà ăn cũng được. Vừa trả lời bố tôi vừa kéo va ly vào nhà.
Một chiều thứ bảy tôi chìm vào giấc mơ trưa. Tôi mơ thấy mình đang đi dạo trên cánh đồng hoa diên vĩ tím ở một vùng nào đấy xa xôi, một màu tím hoang hoải. Rồi tôi ao ước giá có được một bình hoa diên vĩ màu tím ấy hiện diện trong căn phòng nhỏ của mình.