Tác giả: N2E
Những bài thơ hay bao giờ cũng có sức cuốn hút đến kỳ lạ. Thơ là nói ít hiểu nhiều, người làm thơ cứ viết, những vần thơ như tuôn trào từ cảm xúc và được người đọc đón nhận bằng cảm xúc. Cảm xúc vượt lên trên câu chữ, trở thành phương thức giao cảm thần kỳ. Người đọc đón nhận và cảm bài thơ nhưng không bao giờ có thể giải thích bằng lời hết được những gì mình đã cảm nhận, bởi thơ là nghệ thuật.
Tôi cũng không lý giải được tại sao mình yêu thơ Trúc Vàng đến vậy. Có điều chắc chắn là thơ của chị là sáng tạo nghệ thuật, là kết tinh của những cảm xúc, trăn trở, cảm nhận, chiêm nghiệm, kiến thức và vốn sống. Thơ chị viết không hề là những vần thơ dễ dãi.
“Từ một miền xa thẳm trong mơ
Những vần thơ nghẹn ngào vương trên khoé mắt
Những con chữ ngổn ngang
nồng nàn
đam mê
khao khát
Trong thẳm sâu vội vã ùa về ...”
(Trúc Vàng – Dẫu chỉ là thơ)
Những vần thơ nghẹn ngào vương trên khoé mắt
Những con chữ ngổn ngang
nồng nàn
đam mê
khao khát
Trong thẳm sâu vội vã ùa về ...”
(Trúc Vàng – Dẫu chỉ là thơ)
Tài năng thơ là trời cho, trời bắt phải làm thơ. Nhạc sĩ xúc động thì trong đầu vang lên giai điệu, tiết tấu, hoạ sĩ xúc động thì ngồi xuống vẽ tranh, nhà thơ khi ngập tràn cảm xúc thì những vần thơ vội vã ùa về. Viết thơ khi ấy là hơi thở, không thể không viết.
Có câu chuyện một triết gia hỏi nhà thơ rằng THƠ là gì. Nhà thơ đã suy nghĩ rất lâu rồi trả lời: “Nếu ngài cho tôi biết TÌNH YÊU LÀ GÌ thì tôi sẽ trả lời được THƠ LÀ GÌ”.
Thật khó, nhưng bao trùm lên thơ có lẽ là tình yêu: tình yêu thiên nhiên, tình yêu con người, tình yêu cái đẹp ... Ta hãy nghe Trúc Vàng trải lòng về tình yêu với thiên nhiên, tình yêu với đất trời bốn mùa mưa nắng:
“Ngọt lành ru những oi ả trưa hè
Đắm say ngày đầu hạ
Hương sen thắm bên đồng xanh cỏ lạ
Ngạt ngào lúa trổ đòng non ...”
(Trúc Vàng – Dẫu chỉ là thơ)
Đắm say ngày đầu hạ
Hương sen thắm bên đồng xanh cỏ lạ
Ngạt ngào lúa trổ đòng non ...”
(Trúc Vàng – Dẫu chỉ là thơ)
Phải yêu thiên nhiên bằng cả tâm hồn, thi sĩ mới có thể đắm mình cùng trời đất để làm nên những câu thơ tuyệt diệu:
“Em nhắm mắt ru mình trong hư ảo
Bên nụ cười toả nắng phía trời xa
Ánh mắt ai nhìn đằm thắm thiết tha
Mong manh như sương chiều buông nhẹ
Bên nụ cười toả nắng phía trời xa
Ánh mắt ai nhìn đằm thắm thiết tha
Mong manh như sương chiều buông nhẹ
Em đắm chìm cùng lời ru khe khẽ
Trong thì thầm tiếng gió gọi hè sang
Thổn thức con tim nhịp đập rộn ràng
Êm ái du dương giao mùa cùng trời đất ...”
(Trúc Vàng – Ru mình)
Trong thì thầm tiếng gió gọi hè sang
Thổn thức con tim nhịp đập rộn ràng
Êm ái du dương giao mùa cùng trời đất ...”
(Trúc Vàng – Ru mình)
Trong bài thơ thi sĩ là một phần của đất trời, cả nắng, cả sương, cả gió cùng khe khẽ, dịu dàng vỗ về giấc ngủ của nàng.
Thi sĩ cũng như người hoạ sĩ đã khắc hoạ cuộc sống bằng những vần thơ, những trăn trở, những khoảnh khắc xúc động, những khát khao về những chân trời rực sáng của cái đẹp:
"Em giấu niềm riêng vào từng nét vẽ
Những mảng màu sống động kiếp trầm luân
Giấu những đam mê đắm đuối gian truân
Theo nét cọ gửi hồn vào quên lãng
Những khoảng trời xanh đắm say bảng lảng
Lộng gió ngàn khao khát nắng ban mai
Giấu cả buồn vui vào những tháng năm dài
Cùng ký ức ngọt ngào cay đắng ...”
(Trúc Vàng – Người đàn bà vẽ)
Những mảng màu sống động kiếp trầm luân
Giấu những đam mê đắm đuối gian truân
Theo nét cọ gửi hồn vào quên lãng
Những khoảng trời xanh đắm say bảng lảng
Lộng gió ngàn khao khát nắng ban mai
Giấu cả buồn vui vào những tháng năm dài
Cùng ký ức ngọt ngào cay đắng ...”
(Trúc Vàng – Người đàn bà vẽ)
Để có được những nét vẽ về khoảng trời xanh đắm say bảng lảng là biết bao nhiêu chiêm nghiệm về cuộc sống, về những kiếp trầm luân, giấu cả buồn vui vào những tháng năm dài, cùng những ký ức cả ngọt ngào và cay đắng. Nhưng vượt lên tất cả, để đến được với thơ là niềm đam mê đắm đuối.
Ta lại cùng nhà thơ chia xẻ với người liền chị hát quan họ: Tiếng hát như cất lên từ nỗi lòng sâu thẳm, day dứt. Ánh đèn sân khấu rồi sẽ tắt, những lả lơi tình tứ trên thuyền, trên sàn diễn chỉ là diễn xuất. Chia tay bạn diễn, chia tay sàn diễn là về với thực tại, với nỗi buồn cô đơn cứ thăm thẳm, mong người ở đừng về:
“Đèn sân khấu đỏ vàng rồi cũng tắt
Huyền ảo kia cũng đã khép lại rồi
Chỉ còn trong sâu thẳm đơn côi
Mong người ơi đừng về người nhé
Huyền ảo kia cũng đã khép lại rồi
Chỉ còn trong sâu thẳm đơn côi
Mong người ơi đừng về người nhé
Câu hát níu đôi chân lặng lẽ
Ánh mắt buồn mang theo những vấn vương
Để lại phía sau những khắc khoải đời thường
Và lời hát cứ quyện theo nức nở ...”
(Trúc Vàng – Người ở đừng về)
Ánh mắt buồn mang theo những vấn vương
Để lại phía sau những khắc khoải đời thường
Và lời hát cứ quyện theo nức nở ...”
(Trúc Vàng – Người ở đừng về)
Câu hát níu chân lữ khách xem hội, còn câu thơ níu giữ trái tim người yêu thơ.
Đồng cảm là khả năng thiên phú của nhà thơ. Đời người ai chẳng có những chuyến đò thực qua sông và những chuyến “sang sông” là những bước ngoặt trong cuộc sống. Ta bước lên đò qua sông và đi tiếp, thời gian cứ thế trôi và ta lại tiếp tục qua những bến đò sang sông khác, chẳng bao giờ gặp lại đúng dòng sông xưa. Nhìn con đò, nghe tiếng gọi đò mà ngẫm dòng đời cứ trôi, người xưa, cảnh xưa đâu rồi:
“Đò ơi....
tha thiết mênh mông
Chiều rơi mặt nước mà không thấy đò
Người buông tiếng gọi thẫn thờ
Sông dài, bến vắng, tiếng thơ
rớt buồn...”
(Trúc Vàng – Đò ơi)
tha thiết mênh mông
Chiều rơi mặt nước mà không thấy đò
Người buông tiếng gọi thẫn thờ
Sông dài, bến vắng, tiếng thơ
rớt buồn...”
(Trúc Vàng – Đò ơi)
Cuộc đời là những chuyến đi. Người đi mang theo khát khao và hy vọng. Có những thế hệ ra đi vì sứ mệnh. Người ở lại âm thầm cắn răng hy vọng và chờ đợi. Ở đất nước Việt Nam ta “nghìn năm chiến tranh, vạn ngày trận mạc” thì sự hy sinh, chờ đợi của người ở lại còn khốc liệt hơn cả ngoài trận mạc, những người phụ nữ đã âm thầm chờ đợi hết cả cuộc chiến tranh, hết cả tuổi trẻ, và vẫn tiếp tục hy vọng, chờ đợi để có thể sống nốt cuộc đời. Nhà thơ đã có những câu thơ làm rung động lòng người:
“Đất nước đã qua rồi gian khổ, chiến tranh
Vết cắt đau thương đã lên màu da mới
Sân ga nhỏ chiều nào em cũng đợi
Con tầu xưa sao mãi chẳng thấy về
Vết cắt đau thương đã lên màu da mới
Sân ga nhỏ chiều nào em cũng đợi
Con tầu xưa sao mãi chẳng thấy về
Chuyến tàu ngày nào đưa các anh đi
Đã trở về mà không ai dừng lại
Con tầu lao nhanh dường như ái ngại
Đã không mang anh theo suốt cuộc hành trình...”
(Trúc Vàng – Đợi chờ)
Đã trở về mà không ai dừng lại
Con tầu lao nhanh dường như ái ngại
Đã không mang anh theo suốt cuộc hành trình...”
(Trúc Vàng – Đợi chờ)
Đọc thơ lòng ta xót xa những hòn vọng phu sống, những người phụ nữ trong tâm tưởng suốt đời vẫn đợi người đàn ông thân yêu của mình trở lại.
Yêu thiên nhiên, yêu con người và tất nhiên không thể không nhắc đến những bài thơ về tình yêu đôi lứa. Những bài thơ tình yêu của Trúc Vàng chứa chan tình yêu đằm thắm, người phụ nữ yêu và hạnh phúc được quan tâm, chăm sóc cho người mình yêu:
“Hà Nội chiều nay
trở gió phải không anh ...
Thương cái gió mùa
lạnh run bàn tay ướt
Thương con phố quen
ngày nào mình sánh bước
Thương ánh mắt buồn
se sắt cả chiều đông
.....
Có lạnh không anh khi gió cứ tái tê
Bàn tay anh
không ai người sưởi ấm
Đưa tay cho em
để nắng tràn mỗi sớm
Nắng Phương Nam cùng nỗi nhớ đêm ngày...”
(Trúc Vàng – Chắc tại nhớ anh)
trở gió phải không anh ...
Thương cái gió mùa
lạnh run bàn tay ướt
Thương con phố quen
ngày nào mình sánh bước
Thương ánh mắt buồn
se sắt cả chiều đông
.....
Có lạnh không anh khi gió cứ tái tê
Bàn tay anh
không ai người sưởi ấm
Đưa tay cho em
để nắng tràn mỗi sớm
Nắng Phương Nam cùng nỗi nhớ đêm ngày...”
(Trúc Vàng – Chắc tại nhớ anh)
Những câu thơ khát khao hạnh phúc giản dị, những chăm sóc ân cần, dịu dàng. Tình yêu chân thực là như thế.
Có tình yêu, có người để nhớ thương khi xa cách, cả khi đất trời mưa bão:
“Ta một mình
trên phố vắng ngang đường
Mưa trắng trời
mắt nhoà trong gió buốt
Phố ngày mưa
khi xưa mình sánh bước
Bên lối về
cùng hẹn ước dài lâu
Trời vẫn mưa
chẳng thể vợi nỗi sầu
Dọc con đường
mình đã từng chung lối...”
(Trúc Vàng – Mưa chiều)
trên phố vắng ngang đường
Mưa trắng trời
mắt nhoà trong gió buốt
Phố ngày mưa
khi xưa mình sánh bước
Bên lối về
cùng hẹn ước dài lâu
Trời vẫn mưa
chẳng thể vợi nỗi sầu
Dọc con đường
mình đã từng chung lối...”
(Trúc Vàng – Mưa chiều)
Mảng thơ tình yêu của nhà thơ Trúc Vàng thật đồ sộ với giọng thơ rất riêng: đằm thắm, bao dung, buồn man mác. Tôi chỉ xin trích dẫn thêm 1 bài rất hay, khi nàng thơ hạnh phúc, run rảy nghe tiếng gọi từ người yêu:
“Nghe tiếng gọi
từ một miền xa
xa lắm
Vọng vào không gian
cùng khoảnh khắc lắng lòng
Về đi em
rung động khoảng trời trong
Bao thổn thức
chạm vào sâu nỗi nhớ
.....
Em sẽ về
khi trăng hạ tuần qua
Để cùng anh
ngắm Hồ Tây
trong chiều thu lộng gió
Cây ban tím
mùa này hoa đã nở
Cổ Ngư buồn
lặng lẽ
kỷ niệm xưa ...”
(Trúc Vàng – Về đi em)
từ một miền xa
xa lắm
Vọng vào không gian
cùng khoảnh khắc lắng lòng
Về đi em
rung động khoảng trời trong
Bao thổn thức
chạm vào sâu nỗi nhớ
.....
Em sẽ về
khi trăng hạ tuần qua
Để cùng anh
ngắm Hồ Tây
trong chiều thu lộng gió
Cây ban tím
mùa này hoa đã nở
Cổ Ngư buồn
lặng lẽ
kỷ niệm xưa ...”
(Trúc Vàng – Về đi em)
Tôi đã đọc, đã say, đã rung cảm với thơ Trúc Vàng dù biết rằng mình đang đọc thơ, cũng không lý giải nổi vì sao:
“Tơ trời không vấn mà vương
Yêu là đau
Sao ta vẫn xót thương
Những vần thơ trải lòng khắc khoải
Không thể giấu tiếng thở dài vọng lại
Từ cõi lòng trỗng rỗng chơi vơi ...”
(Trúc Vàng – Dẫu chỉ là thơ)
Yêu là đau
Sao ta vẫn xót thương
Những vần thơ trải lòng khắc khoải
Không thể giấu tiếng thở dài vọng lại
Từ cõi lòng trỗng rỗng chơi vơi ...”
(Trúc Vàng – Dẫu chỉ là thơ)
Có lẽ bởi vì nhà thơ đã lao động nghệ thuật hết sức nghiêm túc như con ong cần mẫn kiếm mật, như con tằm rút ruột tài năng của mình làm ra những bài thơ tuyệt hay, thôi miên người đọc vào thế giới huyền ảo mà rất thực của thơ. Đọc thơ Trúc Vàng như ta đang đọc những yêu thương, những khát khao của chính mình.
“DẪU CHỈ LÀ THƠ
TRĂN TRỞ MỘT ĐỜI NGƯỜI”
(Trúc Vàng – Dẫu chỉ là thơ)
TRĂN TRỞ MỘT ĐỜI NGƯỜI”
(Trúc Vàng – Dẫu chỉ là thơ)
Mình luôn yêu thích thơ Trúc Vàng , và người bình thơ N2E với những sự cảm nhận sâu sắc và tinh tế mang tới cho độc giả những món ăn tinh thần vô giá .Cám ơn nhà thơ Trúc Vàng và N2E , hai người bạn cùng khoá ngoai ngữ Thanh xuân của tôi rất nhiều .
Trả lờiXóaPhải là người yêu thơ và tinh tế mới có thể cảm nhận được những cảm xúc mà người viết gửi gắm trong thơ. Tks bạn đã có cmt hay như vậy
Xóa" N2E " được hiểu thế nào đây Trang Thơ Trúc Vàng ởi..ời .ơi..
Trả lờiXóaHiểu thế nào cũng được anh ạ. Giống như khi người Pháp nói " C' est la vie" ấy mà
Xóavậy à..Anh cứ tưởng là NGƯỜI 2 E..cơ đấy..hìhi
XóaTư duy mà sai một ly là đi một dặm đấy nhé
XóaLà gì vậy ?
Trả lờiXóa- Thơ là gì ?
Người ta hỏi Szimborska
Và Nữ Thi sỹ cắn môi
Khi nghe câu hỏi ấy
Bà lúng túng không trả lời
Quay đầu tìm mãi
Rất lâu
Và cái nhìn dừng ở tay vịn cầu thang
- Tôi cũng vậy
Cũng đi tìm và lúng túng
Cũng có lúc tôi dừng
Tưởng đã có xong rồi
Nhưng không phải
Lại nhìn theo
Tuột bóng em tan
Em, Thơ hay Ảo ảnh
- Chắc Thơ không có định nghĩa
Cũng như Tình Yêu vậy
Nếu cho tôi biết TÌNH YÊU LÀ GÌ
Thì chắc tôi mới trả lời được
THƠ LÀ GÌ ?
Và
Em
Có thực không
Thu Nguyen Hay....bài viết cảm nhận rất sâu sắc thơ của Trúc Vàng...dẫu chỉ là thơ...nhưng thơ để chạm tới tâm hồn người đọc mới là cái khó...thơ Trúc Vàng như một lời tự sự...tuôn chảy theo mạch cảm xúc dâng tràn ..lúc mạnh mẽ..lúc êm đềm...và các ngôn ngữ trong thơ rất đắt giá có chọn lọc...Mình đọc bài " Nào ngủ đi em " của Trúc vàng mà mình cứ tưởng như mình chính là nhân vật trong thơ...đang nghe lời thủ thỉ từ xa xưa vọng về...thực mà hư...hư mà thực...
Trả lờiXóaNào ngủ đi em
Đừng mơ hoài giấc mơ xưa đã cũ
Những lối mòn cỏ cháy khô héo rũ
Có đáng gì đâu sao cứ mãi đắm chìm
Lời khuyên đó khuyên ta hãy quên đi...quên đi...nhưng lại vẫn không thể quên...vẫn đắm chìm trong hoài niệm ở tiếp theo khổ thơ sau...
Con tim dẫu đau cùng giận hờn tiếc nuối
Mà nhớ thương kia cứ muốn tìm về...
Cái trằn trọc..băn khoăn...tiếc nuối cứ theo tâm hồn kẻ cô đơn mãi trong đêm khuya thanh vắng..và để rồi kết thúc bài thơ chỉ còn tiếng gọi thầm tên nhau trong cuộc đời hiện hữu...và chỉ còn mỗi tiếng lá rơi trong đêm trường sao buồn đến tê tái...
Chỉ còn tiếng lá rơi
Lặng lẽ bên đường....
Thơ là vậy...phải dâng được cảm xúc người đọc lên tới đỉnh của cảm xúc...rồi lại chơi vơi đưa người đọc xuống tận cái buồn sâu thẳm của tâm hồn...đó là cái đạt được cao nhất trong thơ của TV..chứ Thu Nguyen thấy có nhiều người đăng thơ lên mạng...khi đọc mà thấy đầy sạn trong thơ...mình cũng buồn thay cho họ...!!! Còn với thơ TV...mình đọc và thấy hay...hay thật sự...Mong bạn in thành tập để tặng cho mọi người nhé bạn...!!!
Bạn viết hay quá
XóaThank bạn Do Quang Binh đã đồng cảm xúc với TN
XóaThơ tình của Trúc Vàng that lãng mạn và sâu lắng...qua lời bình của N2E chúng ta lại thấy những cái hay cái mới trong thơ Trúc Vàng, những trăn trở triết lý về tình yêu, những điều tưởng chùng giản dị nhưng thật đằm thắm,thiết tha. Cảm ơn nhà thơ Trúc Vàng về những bài thơ tình đặc sắc, cảm ơn lời bình của tác giả N2E đã mang đến cho độc giả những giá trị chân thực và những cái hay còn tiềm ẩn trong thơ Trúc Vàng
Trả lờiXóaCảm ơn Be Quynh Nga. Lâu lắm mới thấy bạn tôi ghé nhà mạn đàm chuyện thơ văn. Mấy nữa tụ tậo sẽ vui hơn nhỉ
XóaBài viết công phu quá, bạn cảm nhận về thơ của TV rất sâu sắc.
Trả lờiXóaTôi cũng thích trang thơ này, buồn, sâu lắng, chút cô đơn trong đó thấy sự hoài niệm của tác giả.
“Nghe tiếng gọi
từ một miền xa
xa lắm
Vọng vào không gian
cùng khoảnh khắc lắng lòng
Về đi em
rung động khoảng trời trong
Bao thổn thức
chạm vào sâu nỗi nhớ
.....
Em sẽ về
khi trăng hạ tuần qua
Để cùng anh
ngắm Hồ Tây
trong chiều thu lộng gió
Cây ban tím
mùa này hoa đã nở
Cổ Ngư buồn
lặng lẽ
kỷ niệm xưa ...”
(Trúc Vàng – Về đi em)
Và một chút day dứt ..
XóaThơ càng hay thêm vì những lời bình rất tâm đắc!
Trả lờiXóaChúc mừng cả nhà thơ và người bình thơ!
Em cảm ơn anh. Lời bình hay làm cho những vần thơ thêm mượt và có hồn hơn ..
Xóa"Dẫu chẳng phải là thơ thì cũng chính lòng mình "...Ai đã từng đọc Thơ của Trúc Vàng đều tìm thấy những sợi tơ lòng nhiều màu sắc, óng ánh, long lanh, dẻo dai đến không thể làm gì dứt được, những sợi tơ lòng ấy còn vương mãi rong cuộc đời và thi phẩm của Em...Nó chính là cuộc đời em, tình yêu của em,lẽ sống của em với con người,thiên nhiên, đất nước đến quặn lòng và cháy bỏng...Âu đó cũng là duyên phận của em với cuộc đời và thi ca...Đọc thơ của Trúc Vàng người đọc cảm thấy tác giả say thơ nhưng không hẳn vì thơ mà vì đời. Đời có sáng - tối, trắng - đen, mặn - ngọt, chua - cay, có vặn mình của sông, lặng thầm của đất..
Trả lờiXóaXin chúc mừng em - nhà thơ Trúc Vàng, và chúc em mãi CHỈ LÀ THƠ THÔI SAO CON TIM RUNG ĐỘNG...
Hay thế anh. Khi ta trót mang theo mình cái nghiệp và mang theo những nỗi niềm trăn trở ...
XóaCảm ơn anh đã chia sẻ cùng thơ TV
Hôm nay TV nhận được bài viết của tác giả N2E gửi tặng đúng vào ngày con gái được ra viện. Món quà của bạn là niềm vui nhân đôi sau những ngày bề bộn lo âu của TV.
Trả lờiXóaĐã lâu rồi vì mải lo cho con nên TV cũng ít viết thơ nếu như không muốn nói là quên lãng. Và bài viết hôm nay của bạn như một lời nhắc "hãy đừng lãng quên những câu thơ run rẩy, đậm những vấn vương và nhung nhớ này nhé".
Thỉnh thoảng bạn viết những cảm nhận của mình khi bắt gặp những bài thơ hay, những tứ thơ mang đầy tâm trạng của bạn bè đồng trang lứa và rồi gửi tặng như một lời chia sẻ, động viên. Và TV cũng không là ngoại lệ.
Bạn viết về những rung cảm rất tự nhiên của mình theo những câu từ theo dòng cảm xúc mà người viết thơ ẩn giấu. Đọc bài bạn viết TV thấy thơ của mình hình như hay hơn, mượt mà hơn, sâu lắng hơn ...
Xin được cảm ơn bạn và cách bạn chia sẻ .
Thơ của em viết anh rất ngưỡng mộ... Dung dị, chân thành và lãng mạn. Bài viết này tác giả đã phân tích rất kỹ càng và chi tiết một chuỗi các vần thơ do em viết qua thời gian dài... anh ấy càm thơ em nên hiểu được nội dung em muốn chuyển tải... Cảm ơn tác giả và tất nhiên là không có thơ em thì tác giả đã không có bài viết này, vì vậy anh càng phải cảm ơn tâm hồn lãng mạn của một người phụ nữ, đó là em. Anh share bài này vào hội Tashkent của chúng mình nhé!
Trả lờiXóaEm cảm ơn anh - người đã đồng cảm với những vần thơ em viết.
XóaA nh yêu tất cả những bài thơ Trúc Vàng viết về tình yêu. Vì nó bộc lộ được cá tính của riêng em không giống bất cú ai với tư cách là bạn đọc anh mong TV sớm cho ra mắt tập thơ của riêng mình . Tập thơ mang tên : TÌNH YÊU KHÔNG CÓ LỖI
Trả lờiXóaCảm ơn anh - nhà thơ chuyên nghiệp. Hy vọng sẽ đến lúc em xuất bản tập thơ của riêng mình
XóaChi da chia se tho cua TV voi cac ban cua chi ho deu khen tho cua em rat hay TV cho ra mat tap tho cua em di rat nhieu nguoi mong muon co mot quyen tho cua em de goi dau giuong day em a ! Chi co em co luon co suc khoe tot luon tre dep tu tin toa sang va hanh phuc trong cuoc song TV nhe .
Trả lờiXóaThơ giàu cảm xúc nhưng độc giả càng đọc càng cảm thấy niềm cô đơn xâm lận
Trả lờiXóaCuộc đời là những nỗi cơ đơn gộp lại
XóaTho giau cam xuc la loi tho fuoc viet ra tu trai tim ! Sau buon man mac la niem vui
Xóanhen nhom moi lai ve
Chị nhận xét đúng lắm chị ạ
XóaBạn mình thật sự có tâm hồn thi sĩ. Bái phục!
Trả lờiXóaCảm ơn N2E đã đánh thức cảm nhận nét duyên đằm thắm trong thơ TV !
Trả lờiXóaĐôi khi ta được tìm lại chính mình. Tks anh
XóaChúc mừng Trúc Vàng. Bài viết rất hay và hiểu Tác giả. Chúc Trúc Vàng có thêm nhiều bài thơ hay!
Trả lờiXóaEm cảm ơn anh. Bài viết thật hay anh nhỉ.
XóaV nhà thơ lớn rồi
Trả lờiXóaTrúc Vàng nữ thi sỹ
Trả lờiXóaBuồn nhưng không rầu rĩ
Yêu sống, yêu thật lòng
Tâm hồn đầy thi vị...
Bạn viết hay quá. Tks
XóaHay quá chị, dẫu chỉ là thơ thôi.
Trả lờiXóaHai bạn đều tài tình
Trả lờiXóaHihi .. cứ như kẻ tung người hứng nhỉ. Tks bạn đã đọc lời bình và chia sẻ cảm nhận
XóaBài viết hay thật , chị HT vui nhé có người hiểu sâu sắc và bình thơ của chị thật hay và cảm động
Trả lờiXóaBạn cùng học với chị. Dân toán nhưng lại yêu thơ em ạ.
Xóa"Chỉ là thơ thôi" nhưng có mấy ai làm được thơ cho con tim rung động như Trúc Vàng!
Trả lờiXóaCũng nhiều đấy anh ạ. Chỉ là anh chưa gặp đấy thôi
Xóa“Nếu ngài cho tôi biết TÌNH YÊU LÀ GÌ thì tôi sẽ trả lời được THƠ LÀ GÌ”
Trả lờiXóaĐơn giản " Thơ là sự tuôn trào của cảm xúc bị dồn nén" - sếp em định nghĩa như vậy
XóaThế còn tình yêu là gì sao ko trả lời người ta nhỉ... Khéo thế...
XóaYêu là khi ta thấy nhớ một người
Xóa