Chủ Nhật, 24 tháng 9, 2017

MÙA THU CÒN LẠI


Có một chiều Hà Nội cuối thu
Vạt nắng hanh vàng len lỏi từng con phố
Hàng sấu xốn xang gió lay cành lá đổ
Chao nghiêng theo lối em về

NỖI BUỒN KHÔNG TÊN


Có những nỗi buồn đâu dễ gọi thành tên
Có giấc mơ đêm lạnh lòng khi trời sáng
Có những hanh hao cô liêu chiều chạng vạng
Giọt nước mắt ai rơi lặng lẽ cuối ngày

DƯ ÂM BẠN BÈ


Đã khép lại rồi 
"Thanh Xuân Fest" những ngày qua
Bạn bè tôi chia tay mỗi người đi mỗi ngả
Người trở về Thủ Đô nơi mùa thu trở lá
Người xa quê cũng từ giã lên đường

LAO XAO


"Thà người đừng hứa 
sẽ mãi yêu tôi 
Sẽ mãi bên tôi 
đến suốt cuộc đời "

DAY DỨT


Ai cũng bảo 
cuộc đời này khổ lắm
Yêu làm chi 
cho hoen ướt mi huyền
Yêu làm chi
trong cái kiếp nợ duyên
Cứ rượt đuổi
như trốn tìm ngày ấy

MƯA GIÔNG


Mưa giông chiều vần vũ
Trút nước xuống mặt hồ
Gió đẩy sóng xô bờ
Cây trở mình trút lá

HÁT CHO NGƯỜI Ở LẠI


Xa có nghĩa là không gần
Quên đâu phải là không nhớ
Cả ngày lẫn đêm cứ cồn cào trăn trở
Quay bên nào cũng trống vắng chông chênh

LỜI HOA DẠI


Em đã mệt lắm rồi
Đành dừng ở đây thôi
Chân em chồn gối mỏi
Chả thể lên nhà ngồi

DÂY PHƠI CÁI QUẦN


Nhà em ở xóm trọ các bác ạ. Cái xóm nhà em có chừng mươi hộ thôi và tất cả các phòng trọ đều quay mặt ra một cái sân chung, mà ở đấy có cái dây phơi chăng dài từ đầu xóm đến tận cuối xóm. Ngày mới chuyển về xóm trọ em thực lòng rất ái ngại khi nhìn chiếc dây phơi quần áo này. Hàng xóm thì nhà đông nhà ít, phơi quần áo thế nào nhỉ? Chả nhẽ lại ở dơ?

RAU SẠCH

Bắt chước mọi người nên em trồng rau sạch. Cũng chả gì ghê gớm lắm đâu, cũng chỉ là để cải thiện bữa cơm cho chồng em và 2 đứa con còn nhỏ của mình mà thôi. Cứ nghĩ đến cảnh phải mua rau bẩn ngoài chợ bây giờ kể cũng thấy ghê ghê.

ĐIỀU ƯỚC MUỘN MÀNG


Nếu anh nói yêu em
Thì hãy tin đấy không là lời dối
Sau những bão giông chia ly ngược lối
Cuộc đời này vẫn còn đó yêu thương

NÀO NGỦ ĐI EM


Nào ngủ đi em
Đừng mơ hoài giấc mơ xưa đã cũ
Những lối mòn cỏ cháy khô héo rũ
Có đáng gì đâu sao cứ mãi đắm chìm

KÝ ỨC MỘT THỜI


Nhiều lúc buồn buồn tôi hay nghĩ về quá khứ, thích lật tìm lại những câu chuyện tưởng chừng như cũ kỹ. Rồi tôi lại nhớ đến nó, nhớ những câu chuyện nó hay kể như một sự tiếc nuối về những ký ức một thời của "Hà Nội ngày xưa".

TRƯA HÈ

Giữa trưa hè 
bé lạc chốn thần tiên
Giấc mơ bay cùng tiếng ve dìu dặt
Thảm hoa nắng rập rờn chơi đuổi bắt
Giấc nồng 
sóng sánh
bình yên ...


Hoàng Trúc
4/7/2017

PHIÊU DIÊU

Ngoài kia vạt nắng 
Đã vơi rất nhiều
Ta về gói lại
Những gì thương yêu

CÓ ĐẦY CHUYỆN CÒN TỆ HƠN NỮA KÌA


Cuối tuần là những ngày nó thẫn thờ nhất, nó cứ đi vào rồi lại đi ra như kẻ vô hồn. Mẹ nó nhìn nó rồi như không thể chịu đựng được thêm đành bảo nó:
- Con làm ơn ngồi xuống đâu đấy cho mẹ nhờ, nhìn thấy mày đi đi lại lại trong nhà mà mẹ chóng hết cả mặt.

ZAI PHỐ CỔ


Nó là một trong mấy đứa bạn mà sau này lúc ra trường đi làm việc tôi mới biết và chơi thân. Nó là con nhà binh. Nó bảo nhà nó ở phố được bắt đầu bằng chữ "Hàng" và nó học ở một trường rất nổi tiếng của Hà Nội lúc đó. Nhưng mà cũng chả sao. Chúng tôi chơi với nhau đơn giản vì hợp gu và hợp cách nói chuyện, ngoài ra chả có cái gì chung sất.

NGƯỜI LÍNH TRỞ VỀ


Người lính trở về từ cuộc chiến tranh
Mang theo bên mình những trang nhật ký
Quảng trị 81 ngày đêm mịt mù không nghỉ
Tiếng bom thù đạn xé khắp nơi

CHỈ LÀ THƠ THÔI SAO CON TIM RUNG ĐỘNG (đọc thơ Trúc Vàng)


Tác giả: N2E
Những bài thơ hay bao giờ cũng có sức cuốn hút đến kỳ lạ. Thơ là nói ít hiểu nhiều, người làm thơ cứ viết, những vần thơ như tuôn trào từ cảm xúc và được người đọc đón nhận bằng cảm xúc. Cảm xúc vượt lên trên câu chữ, trở thành phương thức giao cảm thần kỳ. Người đọc đón nhận và cảm bài thơ nhưng không bao giờ có thể giải thích bằng lời hết được những gì mình đã cảm nhận, bởi thơ là nghệ thuật.

NGƯỜI ĐÀN BÀ ANH YÊU


Anh yêu người đàn bà
Đã trải qua sau những gì đổ vỡ
Và sau cả trăm ngàn ngày nghẹn lòng nức nở 
Bởi tim nhỏ đớn đau

VẦN THƠ BỎ LẠI


Chẳng dễ gì khi mình phải xa nhau
Sau quãng đường dài ta đã cùng chung lối
Để rồi hôm nay bàn tay buông rất vội
Bỏ lại vần thơ dang dở đến chạnh lòng

NGHE TIẾNG ĐÀN AI


Nhớ ngày xưa còn bé 
Đứng bên hàng giậu thưa
Mắt nhìn sang nơi ấy
Nghe anh đàn say sưa

XA RỒI NGƯỜI ƠI


Cũng từ dạo ấy mình xa nhau
Mà lời chia tay không ai đành nói
Cứ lặng thầm chiều hoàng hôn tím gọi
Cùng những yêu thương nồng ấm vô bờ