Thứ Hai, 10 tháng 8, 2015

CƯỜI ĐAU CẢ RUỘT



Ai
Bắp xào 
Bắp nấu 
Vịt nộn
Cút  n ..ộn ... đâ....â.....y !

Ngày nào cũng vậy cứ vào tầm khoảng 4 giờ chiều trở đi trong con hẻm nhà mình lại vang lên những tiếng rao của những chủ nhân chiếc xe ba gác đạp dạo. Quen rồi nên nghe thấy tiếng rao ngọng níu ngọng nô cũng vui tai. Vừa nghe vừa buồn cười cho cái tiếng Việt nhà mình. Cũng chẳng cần biết quê quán hay thành phần xuất thân của họ, chỉ thấy họ cũng vất vả mưu sinh và cứ nghe thấy tiếng họ rao thì lại buồn cười. Một câu hỏi luôn được đặt ra tại sao lại có thể nói ngọng được như thế?


Nhớ lần theo đoàn cán bộ khoa học của thành phố ra làm việc với Bộ Tư lệnh Hải Quân ở Hải Phòng cũng bị cười đau hết cả ruột.
Hôm ấy máy bay bay theo lộ trình SGN - Cát Bi nhưng gặp trời mưa bão máy bay không thể đáp xuống sân bay Cát Bi như dự định. Trên máy bay được thông báo sẽ hạ cánh ở Nội Bài chờ qua cơn mưa giông sẽ bay tiếp về Cát Bi. Cảm giác lo lắng thấy xuất hiện trên mặt nhiều hành khách. Khi máy bay đã hạ cánh xuống Nội Bài, chúng tôi được phép dùng điện thoại di động. Bắt đầu có nhiều tiếng lao xao. Giọng một người phụ nữ the thé:
- A nô A nô, bố hả bố... Con chưa xuống được bố nhé. Trời mưa bão nên máy bay không xuống được. Nó cứ nộn đi nộn nại mấy vòng niền rồi mới hạ cánh ở Nội Bài. Bố đừng no. Tý con sẽ về.
Nghe vậy chúng tôi ôm bụng cười rách cả mép.
Xuống đến sân bay Hải Phòng ra đón chúng tôi là viên sĩ quan trẻ có khuôn mặt thư sinh. Rất nhanh nhẩu em tự giới thiệu:
- Báo cáo các anh các chị. Em nà Đại Uý thuộc Ban Khoa học Bộ Tư nệnh được phân công ra đón đoàn ... (Hihi, lại ngọng nữa rồi ..Tôi tủm tỉm cười).
Đoàn được bố trí ăn ngủ nghỉ ở Nhà khách của Bộ tư lệnh ở ngay đối diện. Ở quầy lễ tân cô gái xinh xắn mặc áo dài đưa cho tôi chìa khóa phòng và lễ phép nói:
- Chị ơi, phòng của chị nà hai trăm mười năm ạ (215). (Ối giời, chết mất thôi) Tôi cười và nhận chìa khoá không quên nhắc lại lời cô gái " Phòng hai trăm mười năm hả em?". Nghe tôi nói cô gái cười thật tươi.
Sáng hôm sau trong buổi làm việc với BTL Hải Quân chúng tôi - đoàn cán bộ khoa học ngồi một bên. BTL HQ ngồi phía bên đối diện. Tôi lia mắt quanh một vòng chợt nhận ra quân hàm thấp nhất hôm ấy là Trung Tá. Đang mải mê ngắm các chú Hải Quân trong những bộ quân phục mẳu trắng rất đẹp thì một giọng nói dõng dạc vang lên:
- Toàn thể chú ý. Nghiêm, Chào đồng chí Tư Nệnh!
Ối giời, đoàn chúng tôi nín thở, bụm miệng và nắm chặt tay để kìm nén tiếng cười, mắt nhìn theo đồng chí Tư Nệnh đang oai nghiêm đi vào. Mà chẳng phải một mình ai nói ngọng nhé, tất tần tật nuôn, từ đồng chí Tư nệnh, đến các thành viên cùng tham dự. Sao lại có thể như thế nhỉ. Tôi cứ bụm miệng cười một cách khó hiểu.
Sau mấy ngày làm việc ở Hải Phòng dư âm n và l vẫn còn vang trong đầu mãi không buông. Cứ tưởng rời Hải Phòng về Hà Nội thì hết phải cười. Nhưng không, còn tệ hơn những gì tôi đã gặp ở Hải Phòng. Trên taxi từ sân bay về thành phố tôi phàn nàn khi bị kẹt đường:
- Sao giờ này mà cũng kẹt nhỉ?
Chú lái taxi buôn ngay:
- Cũng bình thường mà chị. Hà Lội vậy là chuyện nhỏ (tôi lẩm bẩm "lại ngọng nữa rồi" và lại tům tỉm). Taxi bọn em toàn nà tay nái nụa, vừa đi vừa nuồn vừa nách. Nhiều núc khách vội lên phải thế chị ạ ...
Chú lái xe nói một mạch không nghỉ.
Chết mất thôi.
Mình có nên bắt chước không nhỉ ?

Hoàng Trúc
16/7/2015

2 nhận xét:

  1. Có một bạṇ facebook sau khi đọc bài "Cười đau cả ruôṭ" mà Trúc Vàng đã đăng trên trang cá nhân vào tháng 7/2015, bạn ấy đã chuyễ̉n thể thành thơ và gửi tặng Trúc Vàng. Xin được chia sẻ cùng các bạn :


    Ai
    Bắp xào
    Bắp nấu
    Vịt nộn
    Cút n ..ộn ... đâ....â.....y !
    Ai cút nộn ...bắp, khoai Tây chiên nào?

    Tiếng giao lanh lảnh lao xao
    Vịt nộn ...bắp nấu, bắp xào có đây
    Xe đạp tỏa khói như mây
    4 giờ chiều hẻm vang đầy tiếng rao
    Ngọng nô ngọng níu vui sao
    Hàng rong cất tiếng bán rao mời chào
    Vừa nghe vừa thấy xôn xao
    Chẳng cần biết họ nơi nào tới đây
    Mưu sinh chẳng quản thân gầy
    Xuất thân của họ đong đầy nắng mưa
    Tiếng rao lúc nhặt lúc thưa
    Tại sao nói ngọng vẫn vừa lòng ai
    Tuy rằng vẫn biết nói sai
    Người nghe hiểu chọn chẳng sai món nào

    Nhớ đoàn khoa học cấp cao
    Về Hải Phòng đúng vào chiều bão giông
    Máy bay nhào lộn trên không
    Quay về Hà Nội nên không đúng giờ
    Hành khách no nắng ngồi chờ
    Nao xao tiếng nói bao giờ tới nơi
    Bỗng nghe giọng nữ xơi xơi
    "A nô ...bố hả ...bố ơi..
    Con chưa về được bố ơi bố chờ
    Vì mưa nên không đúng giờ,
    Nó không xuống được phải chờ hết giông
    Máy bay nó nượn từng không
    Nộn đi nộn lại thấy không an toàn
    Mấy vòng niền thấy bất an
    Bây giờ hạ cánh an toàn thủ đô
    Bố đừng no tý con vô !"
    Mọi người rách mép ôm vô bụng cười
    thêm phần không khí vui tươi, quên hết phiền muộn trong người long đong,
    khi đoàn xuống tới Hải Phòng, gặp anh lính trẻ trong phòng lễ tân,
    sau một thoáng vẻ tần ngần, viên sĩ quan trẻ đến gần đoàn tôi,
    rất nhanh nhảu chẳng lôi thôi, em tự giới thiệu một hồi họ tên,
    ban khoa học cử em nên,
    đón anh chị về bên nhận phòng,
    bộ tư nệnh chuẩn bị xong,
    mời anh chị tới nhận phòng nghỉ ngơi.
    Thôi chết! lại ngọng ... Bạn ơi! Tôi phải bum miệng cho vơi nụi cười,
    tới cô em gái xinh tươi,
    áo dài tha thướt dáng người mảnh mai,
    giọng trong như nắng sớm mai,
    chị ơi phòng chị tầng hai đây à, hai mười năm phía trái ra.
    ối giời ơi! Lại ngọng ...ta,
    tôi cười ngẫm nghĩ hoá ra quen rồi,
    Hôm họp sắp xếp chỗ ngồi,
    Phía quân chủng phía bên tôi chỉnh tề,
    Hải quân trang phục đẹp ghê.
    Một mầu trắng làm tôi mê mẩn người,
    Đang im lặng chẳng tiếng cười,
    Có khẩu lệnh mời mọi người đứng lên,
    Giọng nói dõng dạc vang lên,
    Nghiêm....kính mời Tư nệnh lên chủ trì,
    Nín cười chẳng giám nói gì,
    Chỉ nghĩ nói ngọng chắc vì thói quen,
    Dư âm còn mãi lỏi nen,
    N L lẫn lộn cứ xen trong đầu,
    Tạm biệt Hải Phòng không lâu,
    Về Hà Nội lại gặp câu ngọng này,
    Đang khi đường kẹt lay hoay,
    Chú tắc xi lại buông ngay đôi lời,
    Hà Lội muôn thủa muôn đời,
    Không nhanh không vội chị ơi nhỏ mà,
    Khi cần tay nụa tay nà,
    Em nách em nượn chuyện ta thường tình,
    Chú tài nói mặt lặng thinh,
    Một mạch không nghỉ nghĩ mình tinh thông,
    Ta nên có bắt chước không?
    Toàn người ngọng do dạy không chu toàn./.

    Trả lờiXóa

Nhật ký Hoàng Trúc hoan nghênh những lời góp chân thành, đọc giả có thể dùng tài khoản Google để xuất bản nhận xét của mình, nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc Video vào Phần nhận xét bằng cách lấy URL của ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment. Xin cám ơn.