Thứ Tư, 9 tháng 7, 2014
Cô gái Hà thành
*
Em - cô gái nhỏ Hà Thành
Tóc dài vương vấn cánh hoa xinh
Dịu dàng tà áo buông mềm mại
Chao nghiêng vành nón nụ cười xuân
Chân bước nhẹ nhàng hoa trên phố
Tóc đưa hương sữa mỗi mùa qua
Chiều nay ngơ ngẩn ai thầm nhớ
Một thời Hà Nội của ngày xa...
8 nhận xét:
Nhật ký Hoàng Trúc hoan nghênh những lời góp chân thành, đọc giả có thể dùng tài khoản Google để xuất bản nhận xét của mình, nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, Bạn đọc có thể chèn Ảnh hoặc Video vào Phần nhận xét bằng cách lấy URL của ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment. Xin cám ơn.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Anh nhớ Hà thành, những chiều mưa
Trả lờiXóaMùa Ngâu giăng mắc, giọt thu đưa
Khăn voan hờ hững bay vờn gió
Phố cổ lặng thầm, liễu lưa thưa
Em đi trong gió, em trong gió
dáng nhỏ, dáng nhỏ, nép bên anh
Tháp rùa nghiêng bóng ru tích cũ
Thê húc mờ sương cuối đường xanh.
Bây giờ em xa, đã thật xa
Thương em, Hà nội nắng nhạt nhòa
Nhớ về lối cũ ngày thơ trẻ
Càng thương, càng nhớ, mỗi mùa hoa.
Dịu dàng em của ngày qua
Trả lờiXóaVề trong nỗi nhớ thiết tha..ha thành!
Một thời Hà Nội của ngày qua
Trả lờiXóaNhớ nhung da diết một chiều tà
Lãng đãng mây trôi theo dòng nước
Tây Hồ soi bóng dáng em qua
Ta về đây với kỷ niệm mộng mơ
Trả lờiXóaBước lang thang nơi phố cũ hẹn hò
Trời Hà Nội trong xanh sao quyến rũ
Mở lòng ra cho ký ức vỡ oà
Còn đâu nữa tiếng leng keng xe điện
Giọng rao đêm cũng đã khác rất nhiều
Người thành phố ồn ào và náo nhiệt
Chẳng còn ngâm lại tiếng thơ xưa
Ta ghé vào nơi quán cóc khách thưa
Uống lặng lẽ ly cà phê xinh xắn
Từng giọt buồn nhỏ rơi từng giọt đắng
Cà phê đen có còn ngọt môi xa
Ven hồ Gươm liễu vẫn rủ la đà
Ôm ấp trọn bao nghĩa tình sâu lắng
Ghế đá rêu phong còn ấm nồng trong nắng
Dương cầm ngân từng phím nhạc chơi vơi
Như níu kéo nhịp chân ai bước vội
Ta dạo qua phố Tràng Tiền sôi nổi
Đứng xếp hàng để mua một que kem
Kem mát lạnh mà ấm lòng lữ khách
Khoé mắt cay nhớ lại một ngày đông…
Chiều Hồ Tây mặt gương mờ lặng sóng
Gợn lăn tăn vỗ nhẹ đôi mạn thuyền
Mặt trời đỏ bồng bềnh trên nước biếc
Phủ hoàng hôn nhuộm thẫm cánh sâm cầm
Quen thuộc quá bao người qua, kẻ lại
Quán hàng ăn vị mặn, ngọt thanh tao
Khói hương trầm lòng bỗng thấy nao nao
Nhớ nghẹn ngào phút giao thừa pháo nổ
Thân thương thế từng gốc cây, ngọn cỏ
Trái sấu lăn gợi nhớ những trưa hè
Cánh bằng lăng tím mỏng vẫy đam mê
Hương hoa sữa ngạt ngào trong thanh vắng
Đèn đường cao nghiêng soi tà áo trắng
Mưa xiên bay ướt nhẹ mái tóc mây
Em đợi ai như ta đợi nơi này
Góc phố vẫn đây người xưa đâu sánh bước
Ta trở về ngu ngơ giữa lòng Hà Nội cũ
Nơi ấp yêu che chở tuổi thơ ngây
Nơi lớn lên gian khó những tháng ngày
Nơi gửi lại tình yêu thời vụng dại
Để ra đi mong lắm một ngày về…
“Vội vã trở về, lại vội vã ra đi”
Cám ơn Hoàng Trúc đã viết những vần thơ rất hay dành cho những thiếu nữ Hà Nội , thanh lịch, duyên dáng , mang những nét rất đặc trưng chỉ có những người Hà nội mới cảm nhận hết những vẻ đẹp đó.
Trả lờiXóaHoàng Trúc HT viết bài thơ nhỏ này như một lời đề tựa cho bức hình "Thiếu nữ Hà Nội xưa" mà HT nhận được từ anh Leduong Anhao - một người Hà Nội xa xứ . Mời các bạn đọc bài viết của anh nhé. https://www.facebook.com/photo.php?fbid=438756029601917&set=a.371668686310652.1073741827.100004025721298&type=1&theater
Trả lờiXóa"Chân bước nhẹ nhàng hoa trên phố
Trả lờiXóaTóc đưa hương sữa mỗi mùa qua
Chiều nay ngơ ngẩn ai thầm nhớ
Một thời Hà Nội của ngày xa..."
ĐC
Em lấy ảnh này ở đâu ra
Gợi lại tháng năm đã đi qua
Bâng khuâng kỉ niệm vương đầy phổ
Thiếu nữ Hà thành với quầy hoa?
Có thể nói , bọn mình gặp gỡ ở đây để " giao thoa " với nhau về kí ức , trên nền 1 bức ảnh tuyệt đẹp và điệu múa - phụ họa - thơ độc đáo của HT .
Trả lờiXóaTôi đã cẩn thận đọc mọi lời bình của mọi người , rồi chợt nhận ra : cái đẹp , sự thiện lương , có lẽ là giá trị cao nhất trong cuộc sống , vì nó nhuw chất xúc tác , cố kết lại những tấm lòng ....dù có thể , rất xa xôi về địa lý .
...xin trở lại : chắc chúng ta , khi ngắm nhìn bức ảnh , đều chợt xót xa nhận ra : ko biết nó đã lặng lẽ biến mất tự bao giờ ( mà nếu ko hữu duyên nhìn thấy ơr đây , thì có lẽ , với mỗi chungs ta là mất đi mãi mãi ) .... Thế rồi chợt lo lắng rằng ko biết còn bao nhiêu thứ nữa , những cái được gọi là hồn cốt Thăng Long ấy của 1 thời , đã nhẹ bước ra đi về vĩnh viễn , mà mỗi ta sẽ chẳng có cơ may gặp lại ....Chao ôi tiếc biết bao nhiêu ...!
Xin cảm ơn chủ nhân của tấm hình , và tác giả bài thơ ....mong sao có thêm nhiều lần như thế này , để ta được phần nào thỏa mãn nối nhớ truyền kiếp về ngày xưa !.....