Hắt xì ..
Xụt xịt ..
Chán quá. Lại bị cảm nữa rồi. Mà sao lại xui xẻo thế không biết. Cái thời tiết ương ương dở dở, vừa nóng vừa lạnh bất bình thường chẳng giống ở đâu đã làm cho tôi mệt mỏi. Tôi trì hoãn việc uống thuốc ngày đầu năm, tôi sợ dông cả năm vì vẫn nhớ lời các cụ mình nói " có kiêng có lành" mà. Thôi kệ, đến đâu hay đến đấy, từ từ rồi khoai cũng nhừ.
Tôi nằm và mơ giá bây giờ có một nồi nước xông thơm mùi tinh dầu của các loại lá ... Nhưng chỉ là mơ thôi chứ mùng một Tết có ai bán lá xông đâu mà mua. Nhà thì mặt phố nhưng bố lại chẳng làm to nên cứ nằm đấy mà mơ. Giá ngày trước mẹ gả mình cho anh nào đấy xâu xấu một tý cũng được nhưng con nhà giàu có biệt thự ở quê thì bây giờ chả cần phải ước .. "Cho chừa cái thói cứ hám giai đẹp, lúc nào miệng cũng cứ leo lẻo cao to đẹp giai.." - mẹ hay mắng tôi vậy mỗi khi tôi buột miệng "giá mà ...".